
gì không ai muốn lấy
con? Được rồi, con gọi A Bảo lấy con cho mọi người xem.”
Lời vừa nói ra đã khiến Quý Tiệp vô cùng hối hận.
Ai nha. Cô làm gì mà phải phát cáu lên như vậy chứ? Cô ở cùng A Bảo đã hai năm, A Bảo đối với cô vẫn làm cái bộ dạng chết tiệt kia, một chút cũng
không thay đổi. Phải nói là anh đối với cô rất tốt, anh thực sự đối với
cô rất tốt, nhưng nếu muốn nói rằng A Bảo thích cô, vậy tại sao cô đi
hẹn hò với người đàn ông khác mà anh cũng không có chút phản ứng gì?
A Bảo rất kỳ quái, bởi vì cô không biết chút gì về anh.
Quý Tiệp mang tâm tình phiền não trở về nhà Dương Sĩ Bảo.
Anh vẫn giống như thường ngày. Đến đúng sáu giờ sẽ trở về, sau khi trở về
chỉ đơn giản xào cho cô món ăn cô thích, cuộc sống của hai người thực sự rất đơn giản.
Cuộc sống như thể một đôi vợ chồng già, nhưng cô đối với A Bảo không phải vợ chồng chân chính.
“A Bảo.” Lúc ăn cơm, Quý Tiệp quyết định đem nghi vấn nhiều năm qua ra
hỏi, hôm nay cô tính không màng đến thể diện và tôn nghiêm.
Cô
cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng nên bỏ trò tình yêu này đi. A Bảo có muốn cô hay không, có yêu cô hay không, hôm nay cũng phải hỏi cho rõ.
“Anh muốn có bạn gái sao?”
“Không!” Không phải cô luôn cho rằng như thế sao? Hai người cùng sống chung, anh có thể giấu giếm được chuyện gì qua Hoả Nhãn Kim Tinh của cô chứ?
“Vậy chuyện sinh hoạt tình dục của anh phải làm thế nào?”
“Khụ.. Khụ..” Nghe đến vấn đề sét đánh như thế, Dương Sĩ Bảo đột nhiên bị hạt
cơm làm cho bị sặc. Dùng sức đem nó ho ra ngoài, anh muốn xác định lại
lần nữa.
“Em nói cái gì?”
Quý Tiệp liếc mắt nhìn anh một
cái. “Anh biết em hỏi anh là cái gì mà. Hai năm qua vẫn luôn không có
bạn gái, không phải vậy sao? Vậy làm sao anh có thể giải quyết nhu cầu
đó được chứ? Gọi gái à? Hay đi ra ngoài săn thức ăn? Hay là lén nuôi bạn gái bên ngoài mà không để cho em biết?”
“Em đang hỏi đi đâu đấy?”
“Nói hết lời tận đáy lòng ra đi.”
Đáng chết! Cô tiếp nhận được đúng là dễ dàng. Dương Sĩ Bảo không ngừng dùng tay bám lấy trán “Rốt cuộc em muốn biết cái gì?”
“Anh không có nhu cầu sao?”
“Anh là một người đàn ông bình thường, đương nhiên là có nhu cầu đó rồi.”
“Vậy bình thường anh giải quyết như thế nào?”
“Em nhất định phải hỏi vấn đề khiến cho người khác lúng túng vậy sao?” Dương Sĩ Bảo vô lực rên rỉ. “Đúng vậy!” Hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
“Được rồi!” Nếu như cô cứ kiên trì hỏi thì anh đành phải trả lời thôi. Dương Sĩ Bảo đưa tay phải ra.
“Có ý gì vậy?”
“Cái này nói ra rất xấu hổ?” Cô cần anh nói thẳng ra, như vậy cô mới có thể hiêu sao? A ~ Dương Sĩ Bảo kêu rên thống khổ.
Sau này anh còn có thể ngẩng đầu lên làm người trước mặt cô sao? Kêu anh nói thẳng ra như vậy…
“Cái gì? Ý của anh là, là….” Quý Tiệp nhìn Dương Sĩ bảo vươn năm đầu ngón tay ra, giận đến mức nói không nên lời.
A Bảo thà rằng tự làm cũng không thèm tìm đến cô.
“Anh cho em là người chết à?” Quý Tiệp giận đến buông chén đũa. “Em ngủ cách vách trong phòng của anh!” Anh có nhu cầu nhưng lại không thể tới gõ
cửa. Từ phòng của anh đến chỗ cô cũng không phải quá xa, anh làm gì mà
lười thế! Hoặc là “Ưm…Chẳng lẽ anh chán ghét em rồi à?”
Thật là tức chết mà “Em nói đi đâu vậy? Làm sao anh ghét bỏ em chứ?”
“Vậy tại sao không đến tìm em?”
“Quý Tiệp, em có biết bây giờ em đang nói gì không?” Cô đang nói lúc anh có
nhu cầu thì nên đi tìm cô. “Em theo anh trong hai năm qua, bạn trai cũng chưa từng qua lại.”
“Thì sao?”
“Mà em đang có bạn trai,
lại muốn tới giải quyết nhu cầu của anh à?” Dương Sĩ Bảo nhíu mày “Rốt
cuộc là em có ý kiến gì trong chuyện này sao?” Anh bắt đầu cảm thấy Quý
Tiệp có chút khó hiểu.
“Cái này thì có gì khó hiểu? Những bạn
trai kia căn bản không phải là thật, em là vì muốn anh ghen nên mới một
đổi một. Bằng không, anh cho em là kỹ nữ à? Một năm đổi hai mươi bốn bạn trai, em ăn no rỗi việc đến vậy à? Anh có biết không, hẹn hò cùng những người đó chẳng có tí thú vị gì. Làm ơn đi, em không phải thực sự thích
họ…”
Đáng chết, cô đang nói gì thế?
Vừa rồi có phải cô cố ý hay không, cô đúng là đã nói hết với anh ư? Quý Tiệp đột nhiên im
miệng. Ánh mắt cô liếc về phía Dương Sĩ Bảo, chỉ thấy anh cười tủm tỉm
như một tên trộm.
Anh có nghe thấy hay không?
Làm sao, làm sao đây? Nghe thì cũng đã nghe rồi, có gì đặc biệt hơn người đâu.
“Đúng vậy! Em thích anh đó! Thì sao?” Dáng vẻ của Quý Tiệp vô cùng cao ngạo.
Nếu như A bảo dám lấy chuyện mà cô thích anh ra để cười nhạo, cô nhất định
sẽ đánh anh. Mặc dù hơi khó, nhưng mà, nhưng mà….Tối thiểu cả đời này,
cô cũng sẽ không thèm để ý đến anh.
Ưm….cả đời dường như là quá
lâu. Bằng không thì mười năm là tốt nhất, mười năm… Mười năm hình như
cũng quá lâu, nếu không thì một năm cũng được, nhưng một năm….
“Tại sao không nói cho anh biết?” Dương Sĩ Bảo cắt ngang suy nghĩ lung tung của Quý Tiệp.
“Cái gì?” Ngu ngốc hỏi lại một câu, cô nào biết anh muốn nói gì chứ.
“Tại sao không nói cho anh biết, chuyện em yêu anh?”
“Tại sao em phải nói cho anh biết chứ? Thái độ của anh đối với em vẫn luôn
xa cách, em muốn để c