
Chính phủ Nhật Bản đang quy mô lùng bắt bang hội hắc đạo Anh Bang, nghe nói có một người nặc danh, gửi bạch phiến và các chứng cớ đến cho cục điều tra, đã tạo cơ hội cho cảnh sát Nhật Bản nắm lấy danh sách phần tử Anh Bang không hợp pháp, trong đó có liên can đến bọn Nanh Sói ở Đài Loan, thì ra bọn họ và Anh Bang có móc nối với nhau, cái người nặc danh kia, có phải là em không?” Hắn đem tờ báo để trước mặt nàng.
Nàng nhún vai, ảm đạm cười, ngã ngồi ở sô pha thượng.
"Người gởi là em, nhưng người lấy được bạch phiến là Hắc Ưng, là anh ấy đưa cho em.”
"Hắc Ưng? Tại sao lại như vậy?" Hắn không thể tin."Anh ấy và em đến Nhật Bản? Giúp em làm tình báo?"
Nàng nở ra nụ cười thống khổ, trong mắt lộ vẻ trống rỗng. Thiệu Phàm ngồi xổm xuống chăm chú nhìn vẻ mặt mất mát của Nhược Băng,lo lắng hỏi: "Sao lại thế này? Tinh thần em trông có vẻ không tốt lắm, em bị bệnh sao?”
"Anh ấy đã chết."
Bạch Thiệu Phàm giật mình sửng sốt, như chưa hiểu kịp.
"Em nói cái gì? Ai đã chết?"
"Hắc Ưng. . . . . . Đã chết. . . . . ."
Hắn kinh ngạc không thôi, Nhược Băng đem những chuyện đã trải qua đại khái thuật lại cho hắn nghe.Bạch Thiệu Phàm cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Em yêu anh ấy?"
Nàng vô lực gật đầu, ngả ra phía sau tựa lưng vào ghế,, thống khổ nói:” “Khi anh ấy chết, trong nháy mắt em mới phát hiện ra là em đã yêu anh ấy sâu đậm…”
"Nhược Băng, em còn có anh. . . . . ."
Nàng lắc đầu."Thiệu Phàm, chúng ta không có khả năng."
"Anh biết. . . . . . Anh vĩnh viễn sẽ không thay thế được địa vị của anh ấy ở trong lòng em, nhưng là. . . . . . Anh sẽ chờ em ."
"Tội gì đâu! Thiệu Phàm."
"Em yên tâm, anh sẽ không làm em phải khó xử thêm đâu, nếu có na một ngày, em lại gặp được người đàn ông trong mộng của em, anh sẽ chúc phúc cho em.”
Nhược Băng áy náy nhìn hắn một hồi lâu, mệt mỏi nói: "Em muôn nghỉ ngơi."
"Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đến gặp em."
"Ừm."
Hắn si mê nhìn nàng thật lâu sau, mới lưu luyến không rời mở cửa rời đi,ra cửa mới đi được vài bước, Tuyết Diễm xuất hiện ở trước mặt chặn đường đi.
"Có việc gì sao ?" Hắn hỏi.
"Em cũng sẽ chờ anh." Nàng ưng thuận hứa hẹn.
"Em nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Nàng đỏ mặt không nói.
Bạch Thiệu Phàm lướt qua nàng tiếp tục đi, Tuyết Diễm kêu lên: "Em sẽ không buông tay đâu!"
Hắn quay đầu lại, cười đến bất đắc dĩ, đối nàng nói: "Chúng ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu."
Nhược Băng cầm lên tờ tạp chí dày cộp trên mặt tạp chí bốn phía đều đăng việc cảnh sát Nhật Bản lùng bắt những phần tử của bang hội hắc đạo Anh Bang,đột nhiên, lực chú ý của nàng bị một tiêu đề hấp dẫn——
Thủ Lỉnh chín bang phái Thần Điền Cơ bị ám sát!
Tin tức này như đánh sâu vào óc nàng,nàng đột nhiên có loại cảm giác, cái chết của Thần Điền Cơ không phải tầm thường!
Nàng dường như là nhớ tới điều gì đó, muốn giật bắn cả người lên, nàng bỗng dưng muốn đi đến nơi ở của Hắc Ưng, nói không chừng. . . . . . Sẽ có kỳ tích xuất hiện!
Một cỗ động lực giống nước suối tuôn trào làm tăng thêm sức lực cho nàng. Đi đến nơi ở của Hắc Ưng, trong phòng tràn ngập mùi hương của hắn, nằm ở trên giường hắn, Nhược Băng nhớ lại tất cả mọi chuyện hắn đã cùng nàng trải qua. Đôi môi của hắn, lồng ngực ấm áp của hắn,đối nàng luôn bá đạo mà như vậy . . . . . . Ôn nhu.
Cứ như thế, nàng ở nơi đó đợi lại chờ, suốt một tuần,dần dần nàng cũng đã tiếp nhận được sự thật tàn khốc, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện một lần nữa,chuyện này thật ăn mòn lòng của nàng, thống khổ mà ruột gan như đứt rời ra từng khúc.
Ban đêm, Nhược Băng như không hồn đi ở trên đường, đi lang thang không có mục đích cố định, giờ phút này tâm tư nàng không còn để ý tới cảnh giác nữa, chưa phát hiện có một người hung tợn trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt như tràn ngập hận ý lại lộ ra vẻ âm hiểm đáng sợ!
Vương Thiên Bá đi theo ở phía sau, hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục đã để cho hắn tìm được Trầm Nhược Băng rồi, người phụ nữ này ngày đêm hắn đều muốn thủ tiêu, cư nhiên lại để hắn tìm được, hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Nhược Băng vẫn đi tới, dần dần rời xa ánh đèn sáng rực rỡ và đám người ồn ào kia, đi đến cuối đường mới phát hiện phía trước là góc chết, nàng xoay người nghĩ muốn đi trở về, lại ngoài ý muốn phát hiện Vương Thiên Bá đang cầm súng chỉ ngay vào tim nàng.
"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô cũng sẽ có một ngày rơi vào trong tay của tôi ." Hắn cười quỷ dị, thân thể run run dữ tợn.
Nhược Băng cảnh giác nhìn trừng trừng hắn, mấy ngày nay tinh thần không được tốt, trên người căn bản không mang vũ khí gì, nơi này dân cư rất thưa thớt, hơn nữa mấy ngày liền ngủ không đủ giấc, vả lại cũng không ăn uống gì được nhiều,thật sự không có sứ lực để đối phó với tến Vương Thiên Bá này,tình huống này đối với nàng phi thường bất lợi.
"Muốn giết tôi?"
"Không tồi! Tôi hôm nay không giết cô là không thể! Người đàn bà đê tiện này, ta đã mời nhiều sát thủ đến giết cô như vậy, đều giết không được cô, ngay cả Hắc Ưng cũng không thể giết cô! Ta cứ ám ảnh nếu cô không chết, lòng ta ngày đêm xót xa không an, thề phải tự tay ta