
a.
Không hợp so với vẻ
bề ngoài nhu nhược của Thẩm Thiển Tâm là vì con chó mà nàng ta đang dắt
bên cạnh. Con chó này, hình thể cực lớn, miệng to như chậu máu, đối diện với Thẩm Thiển Mạch, liên tiếp rống to mấy tiếng. Thiên Thiên bị dọa sợ nên trốn sau lưng Thẩm Thiển Mạch.
"Tiểu thư, con chó này thật đáng sợ." Thiên Thiên núp ở sau lưng Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt sợ hãi nói.
Tuy từ mười tuổi Thiên Thiên đã đi theo bên cạnh Thẩm Thiển Mạch, nhưng vẫn là tâm tính của hài tử, thấy con chó lớn như vậy cứ nhìn mình rống, dĩ
nhiên là sợ hãi.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, mâu sắc không thay đổi, nhìn con chó kia một chút, lại nhàn nhạt đảo qua mặt
của Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm, nói, "Thiên Thiên, chắc em không biết, chó sủa chưa chắc có thể cắn người, nhưng chó không sủa, cũng
chưa chắc sẽ không cắn người."
Tiểu tâm tư đó của Thẩm Thiển Tâm
dĩ nhiên không thể gạt được Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Tâm cố ý dắt chó ra ngoài, là vì muốn tự dọa mình, làm mình lộ ra bộ dáng chưa từng trải sự đời như người ở trong núi, nhờ vào đó mà nâng cao vẻ đại gia khuê tú của nàng ta.
Bất quá, nàng làm sao có thể khiến Thẩm Thiển Tâm
như nguyện đây. Một câu nói kia, nghe như là an ủi Thiên Thiên, kỳ thật
là đang mỉa mai Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.
Câu “chó sủa
chưa chắc có thể cắn người”, là nói Thẩm Thiển Ngữ, nàng ta không những
là kẻ hay rống mà còn cực kỳ ngu dốt, bị người đem làm vũ khí mà sử
dụng. Câu “chó không sủa cũng chưa chắc sẽ không cắn người” chính là nói Thẩm Thiển Tâm, mặc dù thoạt nhìn ôn hòa vô hại nhưng lại rắp tâm hại
người.
"Những năm muội muội sống giữa núi rừng, quả nhiên học
được không ít." Thẩm Thiển Tâm nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì sắc mặt biến hóa, ánh mắt dò xét nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, lại nhìn thấy vẻ mặt
ngây thơ vô hại của Thẩm Thiển Mạch, lập tức cảm thấy chính mình đa tâm, nên cười châm chọc nói.
"Là Thiển Mạch trở lại sao?" Âm thanh từ ái truyền đến, Thẩm Thiển Mạch ngước lên thì nhìn thấy phụ thân mà mình đã từng kính yêu.
"Phụ thân." Giọng của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần xa cách, con ngươi nhìn về phía Thẩm Lăng Vân có vài phần châm chọc, nhưng được che đậy bởi ánh mắt ôn hòa
vô hại.
"Ngươi là Thiển Mạch?" Ánh mắt từ ái của Thẩm Lăng Vân
khi chạm đến khuôn mặt bình thường của Thẩm Thiển Mạch thì mang theo mấy phần nghi ngờ.
"Phụ thân không biết Mạch Nhi sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý lộ ra dáng vẻ ngây thơ, đối với Thẩm Lăng Vân nói. Đáy lòng cũng xẹt qua một tia khinh thường cùng giễu cợt.
Nàng dĩ nhiên hiểu ánh mắt của Thẩm Lăng Vân. Thấy dung mạo của nàng bình
thường như vậy, Thẩm Lăng Vân nhất định rất thất vọng, mất đi một con cờ có thể lợi dụng.
"Những năm này, dáng dấp so với khi còn bé một
điểm cũng không giống nhau rồi." Trên mặt Thẩm Lăng Vân vẫn là ánh mắt
từ ái như cũ, vươn tay vuốt ve mấy sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch. Thế nào
dáng dấp lại bình thường như vậy, dung mạo thế này thì làm sao đi hấp
dẫn hoàng tử đây?
Từ trong đôi mắt từ ái của Thẩm Lăng Vân, Thẩm
Thiển Mạch có thể thấy được sự thất vọng. Hắn làm sao có thể không thất
vọng đây. Vốn cho là đệ nhất mỹ nhân sinh hạ nữ nhi thì nữ nhi cũng phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ai biết dáng vẻ lại là như thế.
"Phụ thân là ngại dáng dấp của Mạch Nhi không đẹp mắt bằng các tỷ tỷ sao?"
Thẩm Thiển Mạch cố ý làm ra một bộ dáng đơn thuần bi thương, ngón tay
thẳng tắp chỉ về hướng Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.
Thẩm
Thiển Ngữ mặc dù có mấy phần không tốt, nhưng so với dung mạo hiện giờ
của Thẩm Thiển Mạch thì cũng xuất sắc không ít. Mà Thẩm Thiển Tâm thì
càng khỏi phải nói, vẻ mặt nhu nhược lại quyến rũ, mười phần là mỹ nhân.
"Làm sao có thể?" Thẩm Lăng Vân từ ái sờ tóc của Thẩm Thiển Mạch. Ông ngoại
của Thẩm Thiển Mạch là Binh Bộ Thượng Thư, hắn không đắc tội nổi. Vì vậy hắn phải đối tốt với Thẩm Thiển Mạch hơn một chút.
Thẩm Lăng Vân dắt Thẩm Thiển Mạch vào phủ Thừa Tướng, ánh mắt tính toán nhìn về phía
Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm cũng nhiều hơn mấy phần. Thẩm Thiển
Mạch đem tất cả thu hết vào mắt. Thứ nàng muốn, chính là Thẩm Lăng Vân
chú ý tới điểm này.
Con cờ dùng được cũng không chỉ có một mình
nàng. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm tuy là thứ xuất, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Thừa tướng. Dùng để làm con cờ kết thân chính trị,
cũng không phải là không thể.
"Những năm gần đây, Mạch Nhi trôi
qua tốt không?" Thẩm Lăng Vân kéo tay Thẩm Thiển Mạch từ ái hỏi, trong
mắt tuy là mang theo từ ái, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ không kiên
nhẫn.
Vẻ mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đầy oán độc khi
nhìn cảnh này, ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Thẩm Thiển
Tâm thì lại bình thản hơn rất nhiều, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
"Tốt vô cùng. Mỗi ngày ở giữa núi rừng ngắm cảnh sắc, cũng rất vui vẻ." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười ngây thơ, giống như một tiểu cô nương không rành việc đời.
Mười lăm tuổi, nguyên bản là nên như thế, không
am hiểu thế sự. Kiếp trước của nàng, cũng đơn thuần như thế. Nhưng phụ
thân lại