
h yêu bởi vì mình mà không vui vẻ. Nói như thế, tỷ tỷ cứu Tư Đồ Cảnh Hạo, cũng có nghĩ này.
Vậy không phải là suýt nữa mình đã phá hủy tâm ý của tỷ tỷ sao? Khó trách chủ nhân và tỷ tỷ đều nói mình làm việc lỗ mãng, suy tinh thiếu sót. Mới vừa rồi nếu không phải Thanh Liên kịp thời cứu Tư Đồ Cảnh Hạo thì nỗi khổ tâm của tỷ tỷ đã uổng phí rồi! Mình thật có lỗi với tỷ tỷ, cũng thật có lỗi với chủ nhân!
Nghĩ tới đây, trong mắt Hồng Hạnh nổi lên nồng đậm áy náy. Người nàng cưỡng ép chính là đệ đệ chủ nhân quan tâm nhất, cũng là nam tử tỷ tỷ thích nhất. Đều bởi vì nàng không suy nghĩ kĩ càng thiếu chút nữa đã tạo nên sai lầm lớn.
Đưa tay một chưởng tự đanh mình, Hồng Hạnh đây là muốn lấy cái chết tạ tội.
Thẩm Thiển Mạch thấy hành động của Hồng Hạnh, bạch lăng vung lên, sắc mặt lập tức trở nên băng hàn, lạnh lùng nói: "Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, sẽ phải tự sát? Đây chính là đại hộ pháp của Mị Huyết Lâu? Ngươi như vậy liền không làm tỷ tỷ của ngươi thất vọng, không làm chủ nhân của ngươi thất vọng sao?"
Lời nói tràn đầy khí phách làm cho Hồng Hạnh càng thêm xấu hổ không thôi, không khỏi cúi đầu xuống.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy phản ứng của Hồng Hạnh, sự tức giận trong con ngươi đen như mực mới dần dần biến mất. Đúng lúc Tư Đồ Cảnh Diễn theo thói quen nở một nụ cười tà mị thì Thẩm Thiển Mạch lại kêu đau một tiếng, làm cho con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn thay đổi.
"A" Thẩm Thiển Mạch ôm chặt bụng, một cỗ đau đớn toàn tâm từ bụng truyền tới, sắc mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch, cơ hồ có chút đứng không vững.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng chạy đến, đỡ thân thể đứng không vững của Thẩm Thiển Mạch, vội vàng hỏi: "Mạch Nhi, nàng làm sao vậy?"
"Cảnh Diễn, ta....không sao....A" Thẩm Thiển Mạch cầm tay Tư Đồ Cảnh Diễn, trong nháy mắt cảm giác được một cỗ lực lượng ấm áp theo tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền tới, nhịn cơn đau ở bụng, gương mặt trắng bệch của Thẩm Thiển cố gắng lộ ra một nụ cười, nhưng bụng lại đột nhiên quặn đau, làm cho nàng không nhịn được kêu lên.
"Thái y!" Tư Đồ Cảnh Diễn một tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, con ngươi đen như mực cơ hồ muốn phun ra lửa, Hạo Nguyệt thấy thế lập tức đi truyền thái y.
Phải biết, Hoàng Thượng của bọn họ trước giờ đều rất bình tĩnh, bất cứ tâm tình gì cũng không biểu lộ, nhưng chỉ cần động đến chuyện của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng sẽ rối loạn trận cước, tâm tình phập phồng, thậm chí so với người bình thường còn cường liệt hơn, vậy đại khái có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.
"Như thế nào?" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn thái y một cái, nhìn Thẩm Thiển Mạch đau đớn mà sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, lạnh lùng hỏi.
Thái y thấy ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, nhất thời cảm giác chân mềm nhũn, thuận thế liền quỳ xuống, lo sợ nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương có tin vui."
Có tin vui?
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng thoáng qua một tia vui mừng, con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức lóe ra ánh sáng, vội vàng hỏi: "Ngươi xác định?"
"Hồi Hoàng Thượng. Hoàng Hậu nương nương đã có bầu hơn ba tháng. Vi thần suy đoán là bởi vì đi đường mệt nhọc, cộng thêm tâm lực mệt mỏi mới có thể khiến cho cuông rốn không yên dẫn đến đau bụng." Thái y nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, lập tức thấp thỏm nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời của Thái y, trên mặt hiện lên tươi cười. Có tin vui. Mạch Nhi có tin vui! Mạch Nhi của hắn mang thai hài tử của hắn! Vui sướng trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn dâng trào đem sự mệt nhọc mấy ngày nay quên hết. Con ngươi tràn đầy thâm tình nhìn Thẩm Thiển Mạch, lúc chạm đến dung nhan trắng bệch lại mỉm cười của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn nhói đau, nếu không phải vì hắn, Thẩm Thiển Mạch đâu cần phải đường xa mệt nhọc.
Thu lại tâm tình, Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn Thái y lạnh lùng nói: "Lập tức đi viết phương thuốc nếu thân thể Hoàng Hậu nương nương có nửa điểm bất trắc, trẫm nhất định sẽ lấy đầu ngươi."
"Vâng. Vi thần lập tức đi." Thái y sờ trán đầy mồ hôi, nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn một cái liền chạy như bay ra ngoài.
Thẩm Thiển mạch thấy dáng vẻ hoảng sợ chạy đi của Thái y, không khỏi lộ ra một nụ cười vui vẻ, hơi nhướng lông mày nói với Tư Đồ Cảnh Diễn: "Nhìn chàng kìa, làm cho Thái y hoảng sợ như vậy."
"Trẫm cũng đâu phải là hù dọa hắn. Nếu thân thể của nàng xảy ra nửa điểm bất trắc, trẫm nhất định không tha cho hắn!" Tư Đồ Cảnh Diễn đi tới trước mặt Thẩm Thiển Mạch, mặt tràn đầy cưng chiều nhìn Thẩm Thiển Mạch, son sắt thề.
"Vậy thì ta phải chú ý thân thể rồi. Làm không tốt sẽ xảy ra án mạng đó." Thẩm Thiển Mạch nghịch ngợm mở trừng hai mắt, nở nụ cười tới Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn thâm tình ngưng mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch. Trên khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Thiển Mạch khảm một nụ cười linh động, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy ánh sáng lấp lánh. Chỉ có điều gương mặt tinh xảo như vậy, nụ cười chói mắt như vậy lại làm gương mặt của nàng càng thêm phần tái nhợt. Tư Đồ Cảnh Diễn lại một trận đau lòng.
Hắn chỉ cảm thấy có một bàn tay vô