XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Ngọt Ngào

Nụ Hôn Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322831

Bình chọn: 7.00/10/283 lượt.

khi hai người hôn tạm biệt ở cửa, rồi anh lấy xe trở về phía nam, cô vẫn còn mờ mịt và cảm thấy vô vị.

Tuy đôi môi của cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, nhưng làm lòng của cô lại lạnh hơn phân nữa.

"Chức Nhân, giúp anh thu thập tất cả các tư liệu liên quan tới nghệ thuật 'Cốc'. Anh muốn tìm hiểu triệt để về nghệ thuật sáng tác đó."

Sáng sớm hôm sau, Vu Phạm tự động xuất hiện tại phòng trưng bày tượng gỗ nghệ thuật, đi tới văn phòng của Liễu Chức Nhân. Gương mặt đầy hưng phấn tìm Liễu Chức Nhân giúp đỡ.

"Xem ra anh rất thích những tác phẩm về 'Cốc'." Vu Phạm đi tới phía Bắc để tham gia triễn lãm về nghệ thuật 'Cốc' mà Liễu Chức Nhân sắp xếp. Bình thường cô đã chú ý tới một vài tin tức về nghệ thuật, đối với những tác phẩm tinh nhuệ của các nghệ thuật gia lại càng chú ý.

Nhưng mà, mỗi lần Vu Phạm đi tham gia các buổi triễn làm mà cô sắp xếp thì sau đó về luôn châm chọc, khiêu khích hay phê bình. Hoàn toàn không giống như lần này, cực kỳ hứng thú.

"Không sai! Vài năm gần đây cô ấy làm các tác phẩm rất có phong cách, các đường nét đầy cam đảm. Anh muốn nhìn lại các tác phẩm của cô ấy, muốn hiểu biết về quá trình sáng tác của cô ta." Cả người anh dựa vào bàn, con ngươi đen hiện lên một tia sáng, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Các tác phẩm của cô ấy khá tốt, vậy mà còn được bậc thầy này tán thưởng." Cô quen biết Vu Phạm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh khen ngợi tác phẩm của người khác.

"Nếu như em đã xem qua, vậy chắc cũng có cảm giác giống anh." Vu Phạm không che giấu cảm xúc tán thưởng đối với 'Cốc'

"Nếu như đã thưởng thức các tác phẩm của cô ta. Vậy ngày hôm qua anh có gặp mặt cô ta không? Hai người nói chuyện về quan niệm sáng tác sao?"

Họ điều là người yêu thích nghệ thuật, đề tài trọng tâm chỉ có thể là sáng tác và nghệ thuật.

"Nhắc tới chuyện này, quả thực là anh cũng rất ngạc nhiên! Thì ra ở nước ngoài cô ấy có xem triễn lãm về các tác phẩm của anh, vài năm trước đã từng gặp anh tại một buổi triễn lãm thường niên. Cho nên hôm qua khi anh vừa đến chỗ triễn làm của cô ấy, cô ta liền đi tới bắt chuyện với anh. Anh và cô ấy nói chuyện phiếm gần một giờ."

"E hèm, hình như hai người rất ăn ý với nhau." Đối với sự hưng phấn mà Vu Phạm đề cập tới 'Cốc', Liễu Chức Nhân chỉ nhàn nhạt đáp lại. "Nếu đã quen biết, tại sao hai người không nói chuyện lâu một chút. Bây giờ lại bắt em đi kiếm tư liệu? Như vậy khó khăn lắm?"

"Hôm qua anh có dẫn theo Điềm Mật. Lo nói chuyện bắt cô ấy đợi lâu, cảm thấy rất áy náy nên mới vội vàng kết thúc buổi nói chuyện." Vu Phạm nhún vai nói.

"Hôm qua anh dẫn theo Điềm Mật?!" Liễu Chức Nhân nhíu đôi chân mày nhỏ lại nhìn anh, gương mặt méo mó lại.

"Anh dẫn theo Điềm Mật thì có gì không đúng?" Chân mày của anh hơi nhăn lại, Vu Phạm không vui nhìn Liễu Chức Nhân.

"Không có gì không đúng. Mà là em nghĩ..." Chân Điềm Mật bị lạnh nhạt, không thức giận sao?

"Nghĩ cái gì?"

"Em chỉ nghĩ là Điềm Mật không có kiên nhẫn đứng ở một bên, chờ anh nói chuyện phiếm với người khác đến gần một giờ?"

"Nếu mà cô ấy để ý, thì sẽ nói với anh." Ngày hôm qua cô ấy không nói gì, không phải là không để ý chứ? Vu Phạm chỉ nghĩ như vậy.

Liễu Chức Nhân liếc nhìn anh, không đồng ý với cách nghĩ của anh. Nhưng mà cũng không nói gì anh, xoay ghế tròn lại, quay mặt nhìn vào máy tính, không nói ra suy nghĩ trong đầu.

"Về tác phẩm 'Cốc', em mau tìm kiếm tư liệu cho anh. Anh chờ tin của em." Thái độ của cô là muốn đuổi anh đi.

Vu Phạm lập tức đi khỏi văn phòng, trước khi đi cũng quên dặn dò lại.

"Biết rồi, ông chủ." Liễu Chức Nhân cũng đáp lại mà không quay đầu, không hề coi anh là ông chủ.

Con ngươi đen của Vu Phạm nhìn chằm chằm Liễu Chức Nhân. Thái độ kỳ lạ của cô làm cho anh cảm thấy khó hiểu, nhưng mà anh cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì trước mắt tâm tư của anh đều bị các tác phẩm 'Cốc' mang phong cách Ấn Độ nguyên thủy chiếm lấy. Mà những tác phẩm đó làm cho linh cảm của anh tràn lan.

Anh quyết định sang năm sẽ đem các tác phẩm của mình tới Đức trưng bày một lần nữa. Một ý đã quyết, anh đi nhanh trở về nơi mình công tác, từng tế bào tràn ngập sự bận rộn.

Anh có tự tin, tác phẩm lần này có thể là một tuyệt tác của nghệ thuật!

Vượt qua một ngày bận rộn, quán cà phê Điềm Mật buôn bán ngày càng tốt. Chân Điềm Mật bắt đầu suy nghĩ đem lầu hai sửa sang lại làm chỗ dùng cơm cho khách.

Ý tưởng này đều được Liễu Chức Nhân và Châm Điềm Lệ ủng hộ. Sau khi trải qua sự đánh giá của Liễu Chức Nhân, cô quyết định tìm nơi khác mà ở, còn lầu hai thì bắt đầu sửa chữa.

Nhưng mà chuyện này cô cũng không có nói với Vu Phạm, bởi vì anh so với cô còn bận rộn hơn.

Bây giờ anh bắt đầu chuyện tâm sáng tác các tác phẩm để triễn lãm, cho nên thời gian hai người gặp mặt ngày càng ít. Tuy là đôi khi có nói chuyện qua điện thoại, nhưng mà vẫn có cảm giác xa cách. Hơn nữa Chân Điềm Mật bắt đầu cảm thấy không thể xác định được mối quan hệ này rồi, còn Vu Phạm thì quá bận rộn không có thời gian gặp mặt. Làm cho tình cảm của hai người dần dần không tìm thấy điểm chung, dẫn đến bất hòa.

Bởi vậy Chân Điềm M