Old school Easter eggs.
Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322394

Bình chọn: 8.00/10/239 lượt.

nữa là năm phút!”

“Mẹ kiếp!” An Dĩ Phong chửi nhỏ. “Em không nói gái chơi!”

“Ồ! Thế thì phải lâu hơn chút...” Đầu dây bên kia im lặng một lát, Hàn Trạc Thần như đang suy nghĩ. “Ít nhất là hai tiếng!”

“Mẹ kiếp, anh không nói chuyện yêu đương với con gái trước được à?” Chưa kịp để đối phương trả lời, hắn dập luôn máy.

Một phút sau, Hàn Trạc Thần gọi lại, giọng không còn ngái ngủ nữa: “Đừng bao giờ dính vào chuyện tình cảm với phụ nữ.”

“Tại sao?”

“Trên đời này có hai loại phụ nữ, một loại hại mình, một loại bị mình hại!”

Hắn thích cô, đương nhiên sẽ không hại cô.

“Em chỉ muốn thử một lần, bị cô ấy hại chút cũng không sao!”

“An Dĩ Phong, mẹ kiếp, không phải là anh sợ chú bị hại, mà anh sợ chú hại người ta!”

Hắn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã dập máy. Hắn lặng yên nghe tiếng

tít tít từ điện thoại phát ra. Không sợ hắn bị hại thì có gì mà phải

nóng giận thế chứ! Tên Hàn Trạc Thần này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là ăn nói ngang tàng!

Mấy ngày liền sau đó, An Dĩ Phong thấy thật

nhàm chán. Hắn chẳng có việc gì làm, cứ lang thang trên phố, chờ mong

một lần “không hẹn mà gặp”.

Thậm chí hắn còn tưởng tượng ra rất nhiều câu đối thoại khi gặp lại.

“Chào em, lâu lắm rồi không gặp!” Hoặc: “Mấy ngày nay em chạy đi đâu vậy? Anh lại tưởng em chạy theo người đàn ông nào rồi!” Không thì là: “Anh là

bạn trai của em, em cần phải nói cho anh biết số điện thoại liên lạc của em chứ!”

Một đêm, lúc An Dĩ Phong ngà ngà say bước ra khỏi hộp

đêm, họ đã gặp lại nhau. Những câu nói mà hắn chuẩn bị đều không dùng

được bởi Tư Đồ Thuần đi cùng với mấy cảnh sát nữa, bộ cảnh phục cô mặc

trong đêm tối thật chói mắt.

Gió đêm lạnh đến thấu xương, dập tắt ngọn lửa vừa mới bùng lên trong lòng hắn.

Hắn im lặng đi qua cô, cố tránh đôi mắt biết cười của cô, nhưng khi nghe

thấy một cảnh sát nói: “Hắn chính là An Dĩ Phong...” thì hắn không thể

không quay đầu lại. Trong bộ cảnh phục nghiêm trang đó, trông cô không

còn mảnh khảnh, yếu đuối nữa, ngược lại phong thái rất uy nghiêm.

Ánh đèn hắt ra từ hộp đêm chiếu lên khuôn mặt vô cùng thuần khiết của cô,

cô nhoẻn miệng cười, vừa mỉa mai vừa chua chát: “Trò đùa này thực sự rất buồn cười!”

Hắn cũng cười, trong đầu nghĩ: “Đúng thế! Cái trò đùa chết tiệt này thật buồn cười!”

Sau đó, họ gặp nhau rất nhiều lần. Tư Đồ Thuần luôn né tránh từ xa, còn hắn thì làm như không nhìn thấy, tiếp tục đường mình đi.

Nếu nói là hắn rất yêu cô, thì cũng không hẳn.

Hắn chỉ cảm thấy cô là một cô gái tốt, vậy thôi.

Nếu nói lúc đó hắn hoàn toàn không còn cảm giác nào với cô thì cũng không

đúng... nhưng hắn biết rất rõ rằng, cảnh sát và tội phạm hoàn toàn khác

nhau, họ tuyệt đối không thể có kết cục gì tốt đẹp!

Cho đến một

ngày, hắn cùng đồng bọn đang nghênh ngang trên phố, bỗng thấy Tư Đồ

Thuần đang đuổi bắt một tên cướp, hắn tò mò đứng lại xem. Đó là lần đầu

tiên hắn nhìn thấy phụ nữ đánh người đẹp như vậy. Mái tóc xoăn dài tung

bay trong gió, nhìn còn thú vị hơn cả những điệu nhảy bốc lửa...

Vài phút sau, cô còng tay tên kia lại, nhặt chiếc mũ cảnh sát đội lên đầu

rồi dẫn người rời đi. Nhưng trước mặt hắn vẫn như hiện lên từng động tác dứt khoát của cô.

Tô đứng bên cạnh lim dim mắt nói: “Ồ! Khu vực

chúng ta có một nữ cảnh sát ngon lành phết, chân đá đẹp thế, thân hình

mềm mại thế, lên giường chắc chắn sẽ làm cho đàn ông...”

Ức, một

tên đệ tử khác liền vung tay đánh cho Tô một cái: “Cóc ghẻ mà đòi ăn

thịt thiên nga, người ta là cảnh sát, không cẩn thận là chết!”

An Dĩ Phong đang như người mất hồn, nghe thấy thế đột nhiên cười khẩy:

“Cảnh sát thì sao chứ? Tao phải thử xem cảnh sát có phải là phụ nữ hay

không?”

Hai tên đệ tử sửng sốt, lại gần nhìn kỹ hắn: “Anh Phong, anh nói thật đấy à?”

“Thật!” Hắn cười nham hiểm: “Tao nhất định phải thử xem thịt thiên nga có mùi vị thế nào!”

Tô lắc đầu: “Anh Phong, hôm nay anh uống nhiều rượu quá à?”

Rượu uống chưa say nhưng lòng đã say... An Dĩ Phong lặng lẽ nhìn bàn tay

hắn, lòng bàn tay ấy như còn in rõ sự nhẹ nhàng và hơi ấm của cô... Có

kết quả hay không không quan trọng, dù sao không có việc gì làm cũng

chán, vậy thì hắn cứ thử một lần xem sao.

Sau này hắn mới hiểu

rằng, hắn yêu Tư Đồ Thuần kỳ thực không phải là vì tình yêu sét đánh, mà là vì con người thường không để ý đến những thứ mình đã có, luôn cố

theo đuổi thứ mà họ chưa đạt được.

Chính vì thế mà người mù luôn

hướng về phía ánh sáng, người gian ác luôn ngưỡng mộ chính nghĩa. Hắn cứ nhìn thấy Tư Đồ Thuần là lại thấy hưng phấn, tim đập nhanh hơn, biết rõ là sẽ không có kết quả, biết rõ cô sẽ từ chối, nhưng hắn vẫn muốn trêu

đùa!

An Dĩ Phong cứ nghĩ rằng theo đuổi một cô gái rất dễ dàng,

chỉ cần lãng mạn và thêm những lời thề non hẹn biển là chẳng cô nào từ

chối được, không ngờ quá trình theo đuổi Tư Đồ Thuần lại thê thảm như

vậy.

Ngày đầu tiên, hắn ôm một bó hoa hồng vĩ đại đứng chờ hơn

một tiếng đồng hồ dưới khu nhà cô, lúc nhìn thấy cô trong bộ cảnh phục

nghiêm trang đi xuống, hắn cố kiềm chế phản ứng chạy trốn theo bản năng

của tội phạm, lấy hết dũng kh