
à bạn thân của tôi, đại luật sư Diệp Tề Mi.
Tề Mi, cậu mau lên đây”.
Diệp Tề Mi – Cái tên này nghe rất quen.
“Wow…”, những tiếng trầm trồ rộ lên trong đám đông,
những người này làm sao vậy? Làm gì mà như minh tinh sắp diễn thuyết thế.
Trên bục Kế Lôi Lôi làm động tác giơ tay mời với thái
độ hết sức cảm kích, tất cả mọi người đều tự động quay đầu về một hướng, anh
khá cao, lúc này mới nhận thấy ưu thế ấy, nhìn qua đầu những người khác, chỗ
ánh đèn đang chiếu vào, một dáng người thon thả đứng dậy.
Làm gì thế không biết, Diệp Tề Mi vừa bước lên bục, Kế
Lôi Lôi đã chạy tới giang hai tay ôm chầm lấy cô.
“Khoa trương quá đấy, cậu biết là mình không thích như
thế mà, đã nói chỉ đến dự một lúc thôi”. Cô thì thầm vào tai bạn.
“Mình không thể kìm được, Tề Mi, không có cậu sao mình
có ngày hôm nay chứ”. Cô ấy kích động tới mức chảy nước mắt.
Haizz, Tề Mi lau mặt cho bạn, thật hết cách với cô ấy.
Phía dưới loé lên ánh đèn flash, tiếp đó một giọng nữ
cao cất lên hỏi: “Thưa bà Kế, tôi có một câu hỏi không biết bà có thể trả lời
không?”.
Sao tự nhiên lại có phóng viên xuất hiện ở những nơi
như thế này. Kế Lôi Lôi lạnh lùng liếc mắt về phía mấy người phụ trách của tập
đoàn, các người cố ý phải không?
Quả nhiên, những người đó đều quay mặt đi né tránh,
không khí rất kì lạ.
Nữ phóng viên đó tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hôm qua,
ông Chúc Nhiệm Sinh có trả lời phỏng vấn báo chí ở Hồng Kông. Tuyên bố đã nhiều
năm như vậy mà cho tới tận bây giờ mới nhận ra vợ mình rất xa lạ, vì thế ban
đầu vốn cũng có ý định níu kéo, giờ thì từ bỏ hoàn toàn. Còn nói, cho tới tận
bây giờ vẫn chưa hiểu rút cục là bà Kế quá thông minh hay bản thân mình quá ngu
ngốc. Xin hỏi bà Kế sau khi nghe đoạn trả lời phỏng vấn này có cảm tưởng gì?”.
“Tôi…”. Nước mắt vẫn lưng tròng, sắc mặt Kế Lôi Lôi
trở nên nhợt nhạt.
“Xin hỏi”, không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa,
Diệp Tề Mi liếc nhìn về phía nữ phóng viên, khẽ mỉm cười hỏi: “Cô đã kết hôn
chưa?”.
“Tôi vẫn chưa”, nữ phóng viên trả lời với giọng hết
sức đề phòng.
“Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc
là giả vờ thông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa
dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó đều thảm
như nhau, giờ đối phương ngay cả che giấu cũng không muốn làm, mọi người lại
còn quay sang trách cứ cô ấy nữa hay sao?”.
Cô nói xong, phía dưới im phăng phắc, ánh đèn chiếu
thẳng lên người Diệp Tề Mi, một bữa tiệc chính thức thế này, cô ấy lại mặc một
chiếc quần tây khá rộng, áo vest bó sát eo nhìn rất thon gọn, thanh thoát, bên
trong cổ áo lộ ra những lớp ren xếp chồng lên nhau một cách tinh tế, chiếc cổ
cao trắng ngần kiêu ngạo như một con thiên nga, cô không đeo bất kì thứ trang
sức nào nhưng lại nổi bật giữa một rừng những quý cô quý bà giàu có quần là áo
lượt trang sức đầy người trong phòng.
Có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, những tiếng vỗ tay
đó xuất phát từ một quý bà có tuổi, người đàn ông bên cạnh trừng mắt với bà ta,
nhưng bà ta như không nhìn thấy, sau đó, căn phòng lớn như vỡ òa ra trong tiếng
reo hò cổ vũ, vài cô gái trẻ còn kích động tới mức lao lên sân khấu.
Diệp Tề Mi à…
Cảnh tượng có phần mất kiểm soát, Thành Chí Đông đứng
ở một góc phòng cuối cùng cũng nhớ ra cái tên đó. Tiếng kêu thê thảm của Andy
như vang lên bên tai: “Diệp Tề Mi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.
Anh phì cười, Diệp Tề Mi, cô đúng là rất đặc biệt,
chẳng trách ai cũng có ấn tượng sâu sắc về cô.
Thành Chí Đông không ăn gì, trên đường về nhà tự nhiên
anh thấy đói bụng, dù đã muộn nhưng hai bên đường khu phía tây thành phố ánh
đèn vẫn sáng rực, cả con phố đều là các quán ăn vặt kiểu Đài Loan, Triều Châu,
hay những quán trà, quán ăn bài trí theo phong cách Hồng Kông, quán nào biển
hiệu cũng sáng trưng.
Thành Chí Đông cho xe dừng đại trước cửa một quán
trong số đó, nhìn qua gương chiếu hậu anh thấy một chiếc Volvo S40 màu đỏ rúc
đầu vào theo, chỉ một vòng cua đã vào đúng vị trí, thân xe rất thẳng, bám sát
gờ đường, đúng là một tay lái cừ khôi.
Đói muốn chết, không buồn nhìn ngó xung quanh, Diệp Tề
Mi đi thẳng vào trong quán.
Quán bánh hấp nhân mặn do người Đài Loan mở này đã có
mặt ở Thượng Hải nhiều năm, khách quen rất đông, nửa đêm mà vẫn ồn ào tiếng
cười tiếng nói, tiếng gọi đồ ăn, chiếc bàn to tròn đặt giữa phòng, cả nhà chủ
quán tập trung ở đó, nói chuyện với nhau bằng tiếng Đài nghe rất vui tai.
“Tề Mi, sao cô lại đến vào giờ này?”.
Đột nhiên nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cắm cúi ngồi ăn
trong góc quán, bà chủ vui mừng lên tiếng.
“Tôi tới ăn đêm, lát mới về nhà”.
“Lại đi một mình, haizz, hôm qua tôi còn đánh cược với
ông nhà tôi, bao giờ mới có thể thấy cô xuất hiện cùng một người đàn ông đấy”.
Cô mỉm cười, liếc mắt về phía ông chủ quán ngồi bàn
bên cạnh, khuôn mặt chữ điền với nụ cười hết sức khoa trương đang nhìn về phía
cô.
Yên tâm đi, bà xã ông chỉ là chào hỏi xã giao với tôi
thôi. Trong lòng thấy thật nực cười, Diệp Tề Mi đặt đũa xuống đứng dậ