Polly po-cket
Nợ Chồng

Nợ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322933

Bình chọn: 8.5.00/10/293 lượt.

lập tức tới góp vui, ba người làm thành một cái chợ náo nhiệt.

“Không phải là yêu rồi chứ?”

“Rất có thể, mọi người không thấy thời gian này Tiểu Vi rất lạ sao? Chị ấy còn ít đi ăn cơm với chúng ta, hơn nữa ngày ngày kè kè điện thoại, quan trọng nhất là, thỉnh thoảng còn thấy chị ấy len len cười ngu ngơ cơ.” Chung Văn đưa ra bằng chứng chính mình quan sát được.

“Điều này đại biểu cái gì?” Hai khuôn mặt đồng thời nhìn về cô bé.

“Điều này đại biểu cho một cô gái đang yêu nha.” Chung Văn gật đầu chắc nịch.

“Hứ.” Hai người rất ăn ý phản đối cô.

“Làm gì chứ, cháu nói thật mà.”

“Con bé này, chưa biết yêu đương nghiêm túc bao giờ, chỉ biết mấy trò chơi yêu đương trẻ con, biết cái gì là yêu với chả đương chứ.” Đổng Thục Tuệ xem thường.

“Còn nữa, cháu tưởng tượng nổi bộ dáng yêu đương của Mỹ Vi sao?” Bác Dư phản bác vô cùng hùng hồn.

Trong đầu ba người lập tức hiện ra cặp mắt Mỹ Vi biến thành những trái tim màu đỏ rực.

Hướng về một chàng trai cười ngọt ngào, sau đó bước tới, rồi tiếp theo, rầm, té ngã.

“A. . . . . .”

Ba người đồng thời vuốt da gà đang nổi lên từng đợt trên tay, ra sức lắc đầu, trăm miệng một lời: “Không thể nào!”

“Chị ấy chắc là phát hiện ra quán cóc nào đó ăn ngon, cho nên vội vàng đi ăn thôi.” Chung Văn cẩn thận giả thiết.

“Tuyệt đối có thể!” Từ trong phòng chủ nhiệm, Mã Hồng Minh thò đầu ra góp vui.

Toàn chúng ngất . . . . .

Không hề hay biết đồng nghiệp của mình đang nhìn cử chỉ đoán tâm tư của mình, Mỹ Vi chỉ một lòng một dạ mau mau bay về nhà, đợi ông xã mình trở về.

Nhưng khi cô mở cửa chính ra thì thấy một nhóc con đang ngồi trên bàn ăn nhà mình, một chân đặt trên ghế dựa, nhóc còn đang trợn mắt nhìn cô thì cô cũng mắt chữ a mồm chữ o nhìn lại hắn.

Này……..Chuyện gì xảy ra đây? Nhóc này là trai hay gái? Hai mắt mọng nước, đôi môi đỏ hồng, da vừa trắng vừa mềm, so với sữa còn mịn, mặc dù mặc quần áo của bé trai rất anh tuấn, thế nhưng bộ dáng kiều diễm thế kia, thật sự là…….

“Em đã về?” chàng trai cao lớn bưng một đĩa cơm rang trứng màu vàng ươm từ trong phòng bếp đi ra, nhìn vẻ mặt cô vợ bé nhỏ của mình đang đứng ở cửa ngẩn người thì khuôn mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng, “Mau vào.”

“Này là…..” Cô chỉ vào nhóc con đang ngồi bên bàn, chần chừ, không có máu chó như vậy chứ, nhóc con này chẳng lẽ là con anh……

“Nó là cháu anh, Triệu Dực, Tiểu Dực, đây là mợ.” Anh cúi đầu, vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói.

“Thì ra nhóc là bé trai nha.” Mỹ Vi sợ hãi than chạy tới, lại gần nhìn nhóc con môi hồng răng trắng, “Trời ạ, thật là xinh đẹp, mợ còn tưởng cháu là bé gái cơ.”

“Hừ!” Thằng nhóc vô cùng cá tính, trừng mắt, không để ý tới cô.

“Tiểu Dực, lễ phép của cháu đâu?” Thạch Quân Nghị khẽ cau mày nhìn về cháu.

Thằng nhóc bướng bỉnh học cậu cau mày, một chữ không chịu nhả.

Oa, quả nhiên là quan hệ huyết thống nha, Mỹ Vi than thở rồi cảm thán, nhìn dáng vẻ hai người cau mày, chao ôi giống như tạc nha, đáng yêu, thật là đáng yêu chết mất!

Trời sinh đối với trẻ con là vô lực chống cự, Mỹ Vi cười meo meo khoát tay, “Không sao, không sao. Nhóc thật đáng yêu nha, mấy tuổi rồi?”

“Sắp ba tuổi rồi, rất hư.” Thạch Quân Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, đem cơm rang trứng đặt lên bàn, vươn tay gọi nhóc, “, ngoan ngoãn ăn cơm nào.”

Lần này nhóc con rất biết điều, để cậu ôm xuống bàn, ngồi vào chiếc ghế thiết kế cho trẻ nhỏ, cầm muỗng nhỏ, lịch sự ăn từng miếng từng miếng cơm rang trứng.

“Đi rửa tay đi.” Sắp xếp cho cháu xong, Thạch Quân Nghị nói với cô vợ nhỏ, “ Tối nay chúng ta chỉ ăn cơm rang trứng được không? Anh còn nấu thêm chút canh nữa đó.”

“Được được được.” Về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt đợi chờ, còn có ông xã nhớ nhung bấy lâu, có gì không tốt chứ, đơn giản cũng tốt lắm rồi. Mỹ Vi thừa dịp tên nhóc không chú ý, nhanh chóng hôn lên môi Thạch Quân Nghị, sau đó cười vui vẻ đi rửa tay.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô vợ nhỏ này của anh chẳng khác gì đứa bé cả, đáng yêu khiến cho lòng anh tràn đầy vui sướng, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô, tất cả mệt mỏi cũng hóa hư không, anh phải thừa nhận, tách ra ba ngày này, anh cũng rất nhớ rất muốn cô.

Trên bàn cơm, hai người lớn, một đứa nhỏ, Mỹ Vi một mực cố gắng trêu chọc thằng nhóc nói chuyện, nhưng là Tiểu Dực như đang giận cô, vẫn không để ý cô chút nào, mà Thạch Quân Nghị vô cùng dịu dàng chăm sóc cháu, giúp nhóc lau miệng, giúp nhóc lấy hạt cơm dính trên quần áo, còn cho nhóc uống canh.

Thật dịu dàng săn sóc nha, tương lai anh sẽ là ba ba siêu cấp tốt.

Mỹ Vi một tay chống cằm, một tay cầm thìa ngẩn người, tưởng tượng một tên nhóc dáng dấp giống như đúc Thạch Quân Nghị, giống mặt anh này, giống mũi anh này, giống môi anh này, sau đó kêu cô là mẹ…..

Oa! Chỉ tưởng tượng thôi, loại ngọt ngào đó cũng đủ làm cô hạnh phúc chết mất.

Cô muốn sinh đứa nhỏ của anh, siêu cấp muốn, nhưng anh làm ngừa thai rất tốt, muốn mang thai tuyệt không thể nào. Anh nói muốn chờ tình cảm ổn định một chút lại có đứa nhỏ, lời cũng đúng, cô cũng đồng ý, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Tiểu Dực, cô phát hiện tình thương người mẹ bắt đầu lan tràn rồi, đột nhiên thật m