
trẻ con...
"Làm anh thất vọng rồi, phải không?"
Niếp Ngân nhìn cô, lại gật gật đầu.
Ánh mắt Lãnh Tang Thanh trở nên ảm đạm.
"Nhưng chúng ta cần có thời gian." Hắn vừa nói chuyện vừa ôm lấy cô: "Chúng
ta không thể để anh của em mang tiếng xấu có đúng vậy không?"
"Anh——" Lãnh Tang Thanh đỏ mặt, lấy tay đánh vào ngực hắn: "Trứng thối."
Trứng thối yêu tiểu ngu ngốc." Hắn nói nhỏ thân thiết một câu với cô, lại lấy ra
một hộp gấm trong bộ tây trang, mở ra, bên trong đúng là một chiếc nhẫn kim
cương xa hoa ——
"Cái này đã đợi em lâu lắm rồi, Thanh Nhi, từ nay về sau em không được phép
rời xa anh nữa , anh chỉ cho phép em tùy hứng một lúc thôi, sẽ không lại có lần
sau đâu."
Lời này vừa nói xong, hắn liền trực tiếp cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của cô,
bá đạo mà chân thật.
Lòng Lãnh Tang Thanh vui mừng muốn đòi mạng, lại cố ý trừng mắt hắn một
cái "Sao anh còn chưa hỏi ý kiến em?"
"Đứa ngốc." Ánh mắt Niếp Ngân nhìn cô càng trở nên mềm mại: "Em đã sớm
đáp ứng gả cho anh rồi, không phải sao?"
Mặt Lãnh Tang Thanh lại càng đỏ hơn, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được mà cười
phá lên.
"Làm sao vậy?" Niếp Ngân khó hiểu.
"Nhưng như vậy thì không tốt đâu." Cô nhịn cười.
Niếp Ngân khó hiểu. Lãnh Tang Thanh lấy một phong thư từ trong hành lý ra đưa cho hắn.
"Đây là..." Hắn nhận lấy, mi tâm nổi lên càng nhiều chần chờ.
"Anh cả gửi thư cho anh." Cô che miệng cười.
Niếp Ngân ngây ngẩn cả người, ông trời, đầu năm nay đã có người hỏi thăm,
định mở thư ra thì hắn thấy phong thư này đã được mở từ trước, hắn nhìn Lãnh
Tang Thanh sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này chắc chắn đã xem qua, mở
thư ra, những dòng đầu tiên toàn là những lời lẽ uy hiếp, nhìn đến chỗ giữa,
Lãnh Thiên Dục viết: Niếp Ngân, tóm lại một câu, ngày sau nếu ngươi dám phụ
lòng Thanh Nhi thì tất cả những lời trên đều không phải uy hiếp ! Còn nữa,
đừng tưởng rằng thông đồng với Thiên Hi là có thể lừa được ta, ta chỉ không
muốn nhìn tiểu Tuyền lạnh lùng với mình mà thôi! Ngươi muốn kết hôn với
Thanh Nhi, được, đem sính lễ thật lớn tới Lãnh gia, nếu không có thành ý thì
đừng mơ tưởng cái gì!
Những dấu chấm than liên tục xuất hiện hẳn là không khó nhìn ra Lãnh Thiên
Dục tức đến mức nào, từng nét chữ cứng cáp hữu lực cơ hồ có thể làm thủng
cả giấy, Niếp Ngân không thể nghĩ tới Lãnh Thiên Dục sẽ biết được việc này
mà còn phải bất đắc dĩ thoả hiệp mà đồng ý, trong lúc nhất thời cũng muốn nở
nụ cười.
Lãnh Tang Thanh tiến lên, chỉ vào một chuỗi con số thiên văn ở trên mặt giấy,
nhìn hắn rồi tủm tỉm cười: "Hiện tại anh đổi ý còn kịp nha, em thực đắt tiền."
Niếp Ngân nở nụ cười rạng rỡ, tay nâng lên nhéo cái mũi cô: "Anh còn có thể
mua được đứa nhóc rất tốt như em." Lãnh Thiên Dục tức giận nhưng vẫn phải
cho phép, xem ra thì hắn cũng có một mặt rất trẻ con.
"A ——" Lãnh Tang Thanh ôm cổ hắn, hỏi một câu rất ngọt ngào: "Anh còn rất
có tiền , xin hỏi giá trị con người của anh là bao nhiêu?"
"Này thôi..." Niếp Ngân nghĩ nghĩ nhìn cô cười không ngừng: “Em có biết anh
luôn không có khái niệm, cưới xong, cái gì của anh cũng có nghĩa là của em,
như vậy em đã hài lòng chưa?"
"Thật sao ?" Hai mắt Lãnh Tang Thanh sáng như đuốc, vừa nghe đến tiền là rất
vui vẻ.
"Chỉ cần em đừng trộm tiền rồi mang con anh đi du hành nước ngoài là được."
Niếp Ngân liếc mắt một cái là đã nhìn thấu tâm tư cô, nha đầu này vẫn thực
đơn thuần.
Hai má Lãnh Tang Thanh đỏ lên, bĩu môi nói: "Quỷ hẹp hòi."
Niếp Ngân lại ôm cô thật chặt, nói một câu xuống bên tai cô: "Cho dù muốn đi
chơi, cũng phải có anh cùng đi."
Lãnh Tang Thanh nhịn không được phì cười, kìm chế không được mà nhào
vào lòng hắn.
Hai người lại ôm nhau lần nữa, lúc này đây, rốt cuộc không còn ai có thể tách
rời hai người họ.
Gió thổi qua làm lung lay những cành cây anh đào, tất cả đều xoay chuyển
trước mắt họ, giống như cảnh đẹp mà lần đầu tiên bọn họ gặp nhau...
Đại kết cục
Hai năm sau, Niếp môn đã xảy ra biến hoá đến nghiêng trời lệch đất, Niếp Tích
diệt trừ nguyên lão, trở thành người chưởng đà của Niếp môn, kể từ đó hắn
chính thức tiếp quản Niếp môn, hắn không trao quyền cho cấp dưới, mà chủ
yếu là cai quản chặt chẽ sản nghiệp của Niếp môn, từ khi hắn lên cai quản,
Niếp môn biến đổi từ suy sút thành huy hoàng thêm một lần nữa.
Chỉ là, hắn còn hạ lệnh truy nã, tiến hành truy nã toàn cầu, đối tượng truy nã là
Tu Nguyệt, hai năm trước, từ khi Tu Nguyệt rời đi thì cô biệt vô âm tín, có lẽ cô
ấy không nhìn thấy lệnh truy nã của Niếp Tích, mà cũng có lẽ là cô ấy đã nhìn
thấy nhưng lại lựa chọn trầm mặc.
Ngoài trừ Tu Nguyệt ra, Niếp Thâm cũng không có tin tức gì, nghe nói hắn ở Tu
Viện được một khoảng thời gian thìrời đi, đi đâu, ai cũng không biết.
Mà Niếp Ngân cùng Lãnh Tang Thanh vẫn sống vui vẻ cùng với nhau trên cái
tiểu đảo đó, tuy rằng Niếp Ngân để bụng về chuyện của tổ chức, nhưng đem
nhiều tinh lực đặt lên người Lãnh Tang Thanh, hai năm sau cô mang thai, bọn
họ đặt tên con là —— Niếp Ấn, nó cực kì giống cha, khuôn mặt cũng khá giống
Niếp Ngân.
Sáu năm sau, bọn họ nghe nó