Duck hunt
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324422

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

h Thiên Dục

càng trở nên tức giận, quát lạnh rồi đột nhiên tiếng nói cao lên.

Lãnh Tang Thanh liều mạng lắc đầu, lại chỉ có thể gắt gao cắn môi.

"Niếp Ngân, làm đi, ta muốn xem, một người bị phế mất tay trái thì còn có tư

cách gì để làm chủ thượng nữa !" Lãnh Thiên Dục cười lạnh với Niếp Ngân.

Niếp Ngân lại vẫn bình tĩnh, nhìn khẩu súng trong tay sau đó hướng về cánh tay

mình duỗi ra, tất cả hạ thủ bên cạnh đều nghiến răng chỉ có thể nhìn Niếp Ngân.

"Tay trái này coi như là quà mừng cho lão đại." Hắn lạnh nhạt nhìn Lãnh Thiên

Dục một cái, sau đó chuẩn bị bắn.

Lãnh Tang Thanh hoàn toàn sợ ngây người, cô như phát điên nhanh chóng gạt

tay Lãnh Thiên Dục ra, chạy nhanh tới trước mặt Niếp Ngân, khí lực lớn như

vậy khiến cả hai người đàn ông khiếp sợ.

"Thanh Nhi!" Hai người đàn ông đồng thời mở miệng, nhưng một người đau

lòng còn một người tức giận.

Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Dục, thống khổ nói: "Anh à, thù

cha mẹ đã sớm báo rồi, sao anh cứ gây khó dễ cho anh ấy làm gì ?"

Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh đến bên người, thấp giọng quát: "Thanh Nhi,

đừng nói nữa."

"Em sẽ không để cho anh tự làm tổn thương mình đâu!" Lãnh Tang Thanh sao

có thể bỏ qua, gắt gao cầm súng ống, lại nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Dục:

"Anh cả, nếu anh thật sự hận Niếp Ngân như vậy, vậy thì để cho em cùng anh

ấy chết đi, anh ấy khổ sở em cũng sẽ thống khổ."

"Thanh Nhi, em có biết mình đang nói cái gì không?" Lãnh Thiên Dục giận tím

mặt, hắn sắp không áp chế lửa giận nổi.

"Em biết, em biết rõ mình đang làm gì!" Lệ từ hốc mắt của Lãnh Tang Thanh

chảy xuống.

"Em —— "

"Thanh Nhi, đây là chuyện của anh và anh trai em." Niếp Ngân giữ chặt cô, đau

lòng nhìn cô, hắn và Lãnh Thiên Dục đánh nhau, nhưng hắn không muốn để

Lãnh Tang Thanh phải thương tâm.

Lãnh Tang Thanh liều mạng lắc đầu.

Lãnh Thiên Dục chỉ vào Niếp Ngân, gằn từng chữ: "Thanh Nhi, em nhìn cho kĩ,

người em yêu là Niếp Ngân! Người này đã thiếu Lãnh gia chúng ta bao nhiêu

em không phải không biết!"

"Nhưng nếu không có anh ấy, em sớm đã chết từ bao giờ rồi!" Bằng mọi cách

Lãnh Tang Thanh vẫn cố gắng ngăn cản Lãnh Thiên Dục: "Niếp ngân không nợ

Lãnh gia chúng ta, lúc trước cũng không phải anh ấy tự tay giết cha mẹ mà,

anh cả, anh sao lại không nhìn ra trắng đen thế chứ? Muốn nói thua thiệt, vậy thì

cũng là anh thiếu anh ấy ."

"Thanh Nhi, đừng nói nữa." Niếp Ngân như đã biết cô định nói gì, hơi hơi nhíu

mi vội vàng ngăn cản.

Những lời này Lãnh Thiên Dục nghe không hiểu, hơi hơi mị hí mắt tình, "Anh nợ

hắn? Thanh Nhi, em xem em vì hắn mà tẩu hỏa nhập ma rồi !"

Toàn thân Lãnh Tang Thanh run run , nước mắt giàn dụa: "Anh cả, anh cướp

Thượng Quan Tuyền bên cạnh Niếp Ngân đi, chẳng lẽ còn không phải nợ anh

ấy sao?" Cô biết những lời này là bất kính, thậm chí cô không có tư cách nói

câu này, nhưng, vì Niếp Ngân, cô chỉ có thể làm như vậy.

(trời, ta nghe câu này thấy điêu ngoa quá đi)

Quả nhiên, Lãnh Thiên Dục nghe vậy sau, sắc mặt hắn chợt biến đổi, lạnh băng

——

"Ai nói với em như vậy ? Là hắn?"

Niếp Ngân nhăn mày, lại không nói gì.

"Em đã biết rõ thì nên biết rõ rằng, hắn không thật tâm với em đâu, cũng chỉ vì

báo thù thôi!" Lãnh Thiên Dục gằn từng chữ.

"Lãnh Thiên Dục!" Niếp Ngân quát lạnh một tiếng: "Hãy bớt nói nhảm đi, có

phải chỉ cần tay trái là đổi được Thanh Nhi, đúng không?"

Lãnh Thiên Dục cười lạnh lùng: "Tốt, chỉ cần ngươi phế tay trái đi, ta sẽ tin

tưởng người thật tâm với Thanh Nhi .''

Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân co rụt lại, vừa muốn hành động thì ngay lập

tức nghe thấy Lãnh Tang Thanh kêu ——

"Niếp Ngân, anh dám làm vậy, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn

cũng sẽ không !"

"Thanh Nhi ——" Niếp ngân cắn răng, lồng ngực nhân ẩn nhẫn chịu đựng mà

phập phồng lên xuống.

Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay.

Thủ hạ hai bên bắt đầu cảnh giác, cơ hồ hết sức căng thẳng.

Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng thì tự nhiên nghe thấy một âm thanh

mềm mại vang lên ——

"Cái đảo nhỏ này thật là khó tìm."

Giọng nói này vang lên không nhanh cũng không chậm, như là bồ tát cứu thế

giáng xuống , mang theo sự mát lạnh, rất thoải mái. Tất cả mọi người đều nhìn

lại, ngay cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng cùng nhìn lại, sau đó cả hai

người đều ngẩn ra.

Người tới chính là Thượng Quan Tuyền.

Đây là chuyện khá bất ngờ cho tất cả mọi người.

Hơn nữa đối với Lãnh Thiên Dục mà nói, hắn đến tiểu đảo này tìm Lãnh Tang

Thanh là hành vi gạt Thượng Quan Tuyền, vạn vạn không dự đoán được cô sẽ

tìm đến nơi này.

Niếp Ngân cũng ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lẳng lặng nhìn Thượng

Quan Tuyền, một câu không nói.

Thượng Quan Tuyền đi lên phía trước, nhóm đặc công nhìn thấy cũng lập tức

quỳ xuống mặt đất thi lễ. Tuy nói cô đã rời khỏi tổ chức, nhưng bởi vì thiếu chút

nữa cô sẽ chở thành chủ thượng nên nhóm đặc công vẫn phải kính trọng cô.

Lãnh Thiên Dục thấy vậy tất nhiên là không hờn giận, đi nhanh về phía trước

kéo cô lại, thấp giọng nói: "Sao em lại tới đây?"

Thượng Quan Tuyền trừng mắt nhìn hắn một cái, cố ý nói l