Polaroid
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326935

Bình chọn: 8.00/10/693 lượt.

ười giống xe mình.

Thứ hai, Niếp Tích thật chịu không nổi người khác siêu xe hơn hắn.

Nếu không có cô gái này bên cạnh, tâm muốn giết người cũng dám.

Bất quá, nhìn thấy đối phương nhanh chóng lại vọt tới bên cạnh mình,

lúc này hắn lại hưng phấn không thôi ánh mắt như sói, phối hợp với người kia mặt tà mị ý cười, lúc này hắn làm cho mọi người cảm tưởng gặp được

một con quỷ hút máu .

Mà bên cạnh “Quỷ hút máu” kia, đang ở dùng ánh mắt giống hắn thao thiết nhìn Niếp Tích kiệt ngạo bất tuân.

Nam tử này diện mạo cũng rất đẹp trai, không thua gì Niếp Tích, có

đôi mắt sâu thẳm thật mị hoặc, sống mũi anh tuấn,khí lực to lớn, thân

thể hắn toát ra vẻ nguy hiểm giống hệt Niếp Tích lại làm cho người ta

không thể kháng cự.

Hai người bình tĩnh đối diện, như hai viên đạn hạt nhân giống nhau

muốn nổ tung, tựa hồ có một cỗ lực vô hình thổi quét chấn áp toàn bộ

thiên địa trong lúc đó, làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng run rẩy .

Chỉ thấy cách vách xe mặt nam tử kia cười xấu xa, đường cong trên mặt tao nhã, hắn nâng ngón tay lên, giơ lên ngón giữa với Niếp Tích, thuận

tiện còn nhíu đuôi lông mày dày của hắn, sợ Niếp Tích nhìn không tới.

Vừa mới làm hành động này,như một viên đạn bay tới, lại giống như một ngàn người đồng thời ra quyền.

Niếp Tích thong dong đáp lễ tươi cười, nhưng khóe môi lộ ra sự uất

giận nhè nhẹ, ánh mắt trong lúc đó tự nhiên có chút đông cứng, hắn ngẩng đầu, nhìn nam tử cách vách, một đôi mắt nửa híp kiệt ngạo.

“Ha ha ha ha......” Nam tử nhìn ra Niếp Tích trong lòng khó chịu, đắc ý mở miệng cười to, cất tiếng cười to đứng lên, sau đó tăng tốc độ,

sang ngay với xe siêu việt của Niếp Tích.

Khóe môi Niếp Tích chậm rãi giương lên, ngón tay thon dài ở chóp mũi

trượt qua vài cái, có chút không kiên nhẫn, cũng có chút không cam lòng, hắn cho Tu Nguyệt một ánh mắt chuẩn bị sẵn sàng, cũng không có để ý tới Tu Nguyệt đáp lại chút nào hay không.

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc trầm xuống, trong ánh mắt kia lộ ra vẻ bất

cần đời cũng rất kiêu ngạo, nam nhân toàn thân toát ra mị lực, xe lại

tăng tốc vút bay.

Nam tử ở sau nhìn kính phụ thấy được đuổi theo Niếp Tích, trên mặt dày cũng dần dần lui bước, bắn ra một ánh mắt sắc bén.

Hai chiếc xe ở trong nội thành Lá Vegas bão táp trên đường , một hồi

đuổi kịp và vượt qua, một hồi lại bị đuổi kịp và vượt qua, đi vào địa

phương, như bay phát ra âm thanh bén nhọn, tựa hồ đem bóng đêm đạp tan,

về sau hai chiếc xe hoàn toàn song song đến cùng nhau.

Mỗi một lần đều muốn tìm một cơ hội sẽ vượt đối phương, nhưng cơ hội

cũng không có cả hai người kỹ thật càng ngày càng điêu luyện, không chút sơ hở có vẻ cực kỳ bé nhỏ, mà không có một hơi lưu ý đến, còn có khả

năng bị đối phương vồ đến vì thật.

Đối phương không ai nhường ai, mà tốc độ xe lúc này có khả năng sánh

cùng máy bay liều mạng, mà xe như có công cụ “Phía trước nguy hiểm” chỉ

thị chướng ngại vật, hai chiếc xe song song chạy đến một cái cầu.

Tu Nguyệt ý thức được nguy hiểm, cô dùng sức vỗ bả vai Niếp Tích, ý bảo Niếp Tích dừng lại.

Mà Niếp Tích căn bản không muốn dừng lại, ít nhất đối phương chưa dừng lại thì hắn cũng không dừng.

Trong nháy mắt, muốn kết thúc ở trên một cây cầu.

Cầu phía dưới cũng không phải biển, mà là một chỗ hoang tàn, ở trên

cầu nhìn xuống, độ cao cách phía dưới ít nhất là một tòa cao ốc, từ nơi

này ngã xuống nhất định không còn hy vọng sống sót.

Mà trước mắt, đã có thể nhìn thấy vị trí cây cầu này bị gãy, ở dưới

đá lởm chởm ngổn ngang, trong lúc đó khoảng cách là mấy chục thước, lấy

tốc độ xe hiện tại, muốn rơi xuống cũng chỉ trong nháy mắt.

Tu Nguyệt hét lên một tiếng, tháo giây an toàn trên người, cũng không có nhảy xuống xe, mà là gắt gao ôm lấy người Niếp Tích, nhắm hai mắt

ngả đầu vào trong lòng Niếp Tích.

“Két!!!”

Tiếng phanh lại chói tai xỏ xuyên qua thần kinh mỗi người.

Một cỗ mãnh liệt chớp lên, Tu Nguyệt cảm giác được thiên địa đã điên đảo.

Xong, im lặng mười giây.

“Tốt lắm, không có việc gì ,tư thế của cô thực dễ dàng làm cho người

ta hiểu lầm .” Niếp Tích vỗ vỗ ôm lấy cô, ngồi xuống ghế đặt Tu Nguyệt

lên đùi mình.

Tu Nguyệt mở mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bốn phía, nhìn

xung quanh phát hiện, hai người đều thông minh, đang ở chỗ gãy, tất cả

đều quay một trăm tám mươi độ chuyển biến, đem đuôi xe hướng tới phía

trước.

Mà hai người trong chiếc xe đang muốn đi ra ngoài, có một nửa thân xe đã ở chỗ gãy , bởi vì không có cách nào khác mà đo được, cho nên cũng

không nhìn ra ai thua ai thắng, theo thị giác căn bản nhận không ra.

Cách vách nam tử khôi phục lại bộ dáng, không thèm quan tâm đi xuống

xe, đi thong thả đến đằng trước xe, ngồi ở trên đầu xe, mang theo một cỗ nhã nhạn phong phạm, lấy ra một điếu xì gà châm lửa lên, nhàn nhã hút.

Niếp tích cùng Tu Nguyệt xuống xe, Niếp Tích vặn văn cái thắt lưng

lười, dùng giọng nói mê muội , hèn mọn nói:“Cái xe cải trang, còn chạy

như vậy, đổi là tôi, nhất định sẽ ôm tay lái, xấu hổ nhảy xuống cẩu.”

Nam tử nghe như thế, biểu hiện ra ngoài sự bất mãn, hắn ném điếu xì

gà trên tay xuống, mang t