
ng thở dài “Ngươi đi a!” Nói xong lại che mặt làm như mất hết ý chí “Phòng ngủ của chúng ta bây giờ chỉ còn tớ cô đơn một người! Ai! Ai~~~~”
Chu Niệm quay đầu nhìn hắn, trong mắt nghi vấn.
“Tào Vũ Kiệt tiểu tử kia được một nữ sinh người nước ngoài tỏ tình, hắn đáp ứng rồi, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, phỏng chừng buổi tối họ lại cùng nhau đi đến phòng tự học.”
Chu Niệm ngồi ở trên ghế sửa sang lại bàn học một chút, tuy rằng chính mình cùng Sở Mộ vẫn chưa xác định rõ, nhưng là, so với Hoàng Thao vẫn tốt hơn, hôm nay tâm tình hắn sung sướng, liền quay đầu lại an ủi Hoàng Thao một câu “Cậu người không tồi, sẽ sớm gặp thôi.”
Hoàng Thao cười tỏ vẻ cảm tạ, lúc sau lại làm ra vẻ một phen “Hy vọng nàng ở tại tương lai không xa, nữ thần của anh! Em nhất định phải chờ anh!”
Trước đây nếu Chu Niệm nghe được những lời thoại buồn nôn như vậy nhất định sẽ chụp lấy vài món đồ ném cho Hoàng Thao, bất quá, hôm nay hắn không hề nhấc tay, ai bảo hôm nay hắn và anh có bước tiến triển lớn như vậy chứ, bây giờ nhớ đến trái tim còn loạn kêu bang bang nữa.
—
Chú giải
(1) Phiến mảnh, những vật mỏng được gọi là mảnh
(2) Áo mưa : BCS Sau khi trở về Chu Niệm vẫn nghĩ đến Sở Mộ, buổi tối đi ngủ đều mang theo ý cười, trở mình trên giường, đối Hoàng Thao ở bên kia, hỏi “Hoàng Thao, ngày mai cậu có….an bài cái gì không?”
“Một người cô đơn, thì dù có an bài cũng là đi đến lớp tự học sau đó trở về tự ôn tập, cậu có chuyện gì sao?” Hoàng Thao rầu rĩ ở trong chăn, đáp.
“Tớ muốn đi mua một thứ, muốn tìm người tham khảo.” Chu Niệm trả lời.
Hoàng Thao hắc hắc cười hai tiếng trong chăn, phỏng chừng đã đoán được Chu Niệm là muốn mua tặng Sở Mộ, bất quá, hắn không có nói gì, cười xong liền đáp “Đi!”
Lâm Dật ở bên ngoài gọi điện thoại chưa đi vào, Tào Vũ Kiệt nằm trên giường nhắn tin, tiếng ấn phím ba ba truyền đến, ai, kẻ có bạn gái quả nhiên không giống.
Chu Niệm trở mình trên giường hai cái, hắn muốn nghe giọng nói của anh, nhưng là, nếu bây giờ hắn gọi điện đến, thì chắc anh đã ngủ rồi.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Chu Niệm vẫn xoay người xuống giường cầm lấy di động trên mặt bàn, lại trở người đi đến trên giường, tìm số điện thoại của anh, nhìn một lần rồi lại một lần, hắn đã sớm đem dãy số này nhớ kĩ, nhưng mỗi lần nhìn đến trong lòng vẫn đọc thầm, như vậy sẽ làm cho hắn cảm thấy thân thiết, hơn nữa cũng rất hạnh phúc.
Không vượt qua được sự hấp dẫn, liền gửi cho bên kia một tin nhắn “Thầy đã ngủ chưa?”
Chu Niệm đem điện thoại cầm trong tay đặt trước ngực, trong lòng sốt ruộc không biết thầy có ngủ chưa, chờ đợi tin trả lời của bên kia.
Một lát sau, truyền đến rung động.
“Vẫn chưa, tôi đang ngâm chân.”
Chu Niệm đọc thấy, liền phốc một tiếng cười đi ra, xoay người ghé vào trên giường, trả lời “Vậy thầy phải hảo hảo ngâm chân! Chân rất quan trọng!”
“Đúng vậy. Mỗi đêm ở trong phòng cậu cũng ngâm chân đi, đừng vì lười mà không làm.”
Chu Niệm nhíu mi một chút, sau đó nằm xuống gối nở nụ cười “Em làm sao lại như vậy, em sẽ ngâm thật tốt thật sạch sẽ, thầy cứ yên tâm.”
“Cái này tốt! Lúc tôi học đại học, trong phòng ngủ có vài người không chịu rửa chân, mỗi lần đều thối đến khó chịu, nhưng lại khó mà nói bọn họ.”
Nhìn thấy điều này, Chu Niệm thật không nghĩ tới, bình thường anh luôn trầm mặc lúc nhắn tin lại nói nhiều như vậy, nhưng như thế này rất dễ thương, hắn vừa nằm vừa cười, vừa một bên đánh chữ “May là thầy đã được giải thoát rồi, lúc thầy học đại học, một phòng ngủ nhiều người ở lắm sao?
“Phải đó! Khi đó, tám người ngủ trong một phòng. Trong số người ở chung phòng lúc đó, có một người đã kết hôn có con, năm ngoái họp lớp, tất cả mọi người đều mang theo vợ con, chỉ trừ một mình tôi thôi.”
Chu Niệm dùng chính là loại điện thoại cảm ứng màn hình rộng, mỗi câu Sở Mộ gửi tới toàn bộ đều hiện lên trên màn hình, hắn nhìn chằm chằm ngẩn người, hắn không rõ anh nói như vậy, rốt cuộc là muốn biểu đạt anh cũng muốn kết hôn sinh con, hay là muốn ám chỉ hắn, anh muốn kết bạn, chính mình có thể lớn mật bày tỏ.
Chu Niệm suy đoán bên này, bên kia Sở Mộ lại không yên, anh muốn đem cái tin nhắn kia hủy đi, hoặc tốt nhất là tổng đài có vấn đề, tin nhắn vừa rồi không gửi đi được.
Chu Niệm trằn trọc trên giường trong chốc lát, nghĩ nghĩ, trả lời “Thầy hy vọng có người làm bạn sao? Có thể nghĩ đến em được không?”
Chu Niệm nằm ở giữa giường, trong lòng không yên, im lặng nhìn di động, chờ a chờ, chờ a chờ, lăn qua lộn lại trên giường, đến khi Lâm Dật đi vào phòng ngủ, đến khi Hoàng Thao oán giận hướng hắn nói “Niệm Niệm, cậu đừng ở trên giường nhích tới nhích lui nữa.” Đến khi nghe được tiếng ngáy của Tào Vũ Kiệt, đến khi đêm dài nhân tĩnh, nơi nơi đều một mảnh im lặng, di động vẫn như cũ không có rung động.
Thầy không có trả lời hắn.
Chu Niệm lẳng lặng nhìn trần nhà, không ngủ.
Bàn tay ở ngực, nơi đó có chút ẩn ẩn đau đớn.
Suy nghĩ rất nhiều, chính là hắn có thể xác định, hắn cũng không thể dễ dàng buông tay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thao dùng giọng sư tử hống(1), dùng sức mạnh đất rung núi chuyển, Chu Niệm vẫn nh