
phòng bên canh. Điện thoại bàn của tôi hỏng.
Linh nhăn mũi, bước ra, không để ý đập đầu luôn vào cửa chưa mở, cô kêu
lên một tiếng Ui Da rồi đi thẳng. Phía sau cô, Vũ phì cười.
- Cháu gặp được Vũ chưa?
- Dạ, rồi ạ.
- Sao mặt đỏ bừng lên thế?
Chủ tịch bước vào, khi Linh còn đang mơ tưởng vơ vẩn, miệng lầm bầm **** rủa tên đáng ghét. Hóa ra Linh quên đóng cửa.
- Cháu tìm hiểu về dự án này nhé! Cháu sẽ là người thay bác điều phối nó cùng Vũ. Chiều nay bác có hẹn với một người bạn ở bên kia về. Mọi cuộc
hẹn chiều nay về phía công ty cháu giải quyết nhé!
- Dự án mới ấy ạ?
- Ừ, yên tâm. Bác chưa nói ai làm được mà lại không làm được bao giờ.
- Dạ… nhưng… Vâng, cháu se cô gắng ạ!
- Còn nữa, tối mai, bác mời cháu đi ăn, được không ?
Linh còn chưa kịp lên tiếng, thì Nguyệt đã đứng phía sau:
- Ba, con không thấy ba bên văn phòng.
- Ừ, ba có chút việc cần nói chuyện với trợ lí.
- Mình đi thôi ba. Không bác ấy lại đợi.
Ông Năm quay lại phía Linh:
- Bác sẽ gọi điện cho cháu sau!
Rồi cùng Nguyệt quay ra cửa. Cô gái có đôi mắt Monalisa ấy còn quay lại, nhíu mày nhìn Linh, một chút dọa dẫm.
Linh gục đầu xuống bàn, ngán ngẩm nhìn đống tài liệu về dự án mới của
công ty. Linh không ngại công việc thậm chí là thích thú nhưng có 2
điều khiến cô suy nghĩ. Thứ nhất là dự án xây dựng khu du lịch ở các bãi biển tiềm năng tại miền Trung. Thứ hai là người sẽ làm việc cùng với
cô: Hoàng Vũ. Linh không nghĩ ra cách đối phó với con người này. Đứng
trước anh ta, Linh không đến nỗi ngoan ngoãn như những cô nàng khác
nhưng hình như sức đề kháng cũng yếu dần đi. Linh nhớ về nụ hôn hôm
qua. Lại như một dòng điện giật thót chảy vào tận tim, tê tê…. Nhưng
không thể phủ định rằng trong dòng điện ấy có những bối rối, có những
xúc cảm rất riêng, những chộn rộn chính Linh cũng chẳng thể gọi tên. Cô
sờ tay lên môi mình. Mềm mềm… ấm ấm. Tự nhiên có cảm giác vụng dại như
ngày đầu lén nắm lấy tay Dương, mà mặt vẫn giả như không có chuyện gì,
miệng lẩm bẩm đánh trống lảng bằng một bài hát vu vơ, vớ vẩn.
- Lại đang nghĩ về tôi hả?
Vũ kéo ghế ngồi xuống đối diện, một tay xoay xoay quả cầu nhỏ Linh đặt
trên bàn, tay còn lại sải lên bàn . Ánh mắt chăm chú nhìn những chuyển
động bên trong quả cầu thủy tinh. Giả như không để ý đến Linh.
- Anh điên à, sao không gõ cửa?
- Này nhá, ở thời điểm này tôi vẫn là sếp của cô đó nhé! Cửa không đóng, thưa quý cô! Tôi biết cô đang nghĩ về tôi, nên không nỡ làm cô giật
mình.
- Trời ạ, sao anh cứ bám tôi cả ngày thế! Tha cho tôi đi!
- Thế không phải có người ban nãy sốc vì bị đối xử lạnh lùng à. Hô hố.
Vũ cười to, rõ… Từng tiếng một vui tươi, không nhàn nhạt khinh khỉnh như mọi khi. Tình yêu thường luôn làm người ta muốn cười, muốn hát ca, nhảy múa và thậm chí làm cả những việc điên rồ nhất.
- Anh bị điên à. Về phòng làm việc đi, trước khi tôi nổi điên lên.
Linh đứng dậy, xô Vũ ra ngoài. Nhanh như cắt, anh nắm tay cô kéo về phía trước mình. Mặt anh ghì sát mặt cô. Hai bờ môi lại rung lên. Tim Linh
đập mạnh. Cô trợn mắt nhìn anh. Miệng không thể bật lên thành tiếng.
Linh nhìn sâu vào đôi mắt Vũ. Bối rối. …
- Muốn hôn tôi nữa chứ gì?... Không dễ đâu!
Vũ nháy mắt rồi đẩy Linh qua một bên. Anh đứng thẳng dậy. Chỉnh lại cổ áo:
- 5h. Cổng sau. Đợi tôi ở đó! Nguyên tắc của tôi là không chờ ai quá 5 phút.
Linh thở mạnh. Tưởng như không khí trong lồng ngực bây giờ mới điều hòa nổi. Cô tiến lại phía bàn. Bóc một chiếc kẹo dâu, bỏ vào miệng. Vị ngọt âm ỉ. Linh không nghĩ gì cả, cô chỉ lặng lẽ để cho những cảm xúc rất
lạ, nhẹ nhàng , êm dịu âm ỉ len vào sâu bên trong tim mình. Ở đó những
vết xước cũng như ngủ yên.
Tận 4h30 Linh mới nhớ ra chiều nay mình còn có hẹn với Hoàng Anh. Cô ngả mình ra ghế. Nhắm mắt. Hình ảnh về Vũ vụt qua. Và cô chọn Vũ. Linh học
từ Dương điều đó. Cái gì vụt qua nhanh hơn, chưa cần suy nghĩ nghĩa là
cái cô thật sự muốn. Tại sao lại là Vũ, dẫu biết rằng cô thích đi với
Hoàng Anh hơn. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng, bình yên và thật chắc chắn. Linh không đi tìm câu trả lời. Cô luôn tin Dương, tin tuyệt đối. Và lần này
cũng không ngoại lệ. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoàng Anh… Những
tiếng tút dài nhàm chán…. Anh không nghe điện thoại. Linh để lại một tin nhắn báo việc mình bận chiều nay.
Hoàng Anh ngồi một mình trong phòng làm việc của cậu bạn, thấy ngột ngạt bởi màu trắng bao trùm. Hoàng Anh ghét bệnh viện dẫu anh phải đến đây
gần như mỗi ngày. Và chỉ điều đó thôi cũng đủ làm anh mệt mỏi. Nó nhắc
nhở anh rằng quỹ thời gian còn lại của anh là rất ít ỏi… Hoàng Anh nghĩ
đến Linh, anh mỉm cười tự nhắc mình: Strong! Mạnh mẽ nào! Nụ cười trong veo của cô lại thấp thoáng trong đầu, Hoàng Anh thấy tim mình rộn rã
niềm vui được sống, được đi bên cô.
- Xin lỗi cậu. Thứ 2 nào cũng họp hành bận rộn thế đấy!
Lâm bước vào, cởi vội chiếc áo blouse trắng, và đi lại phía bình nước, rót một cốc đầy ụ. Tu cạn.
- Chiều nay làm bữa đi! Chào tuần mới cái chứ?
- Chịu rồi, lát tớ hẹn đón Linh rồi.
Lâm giả bộ sắp phun nước ra khỏi miệng
- Giỏi! Đã đến giai đoạn đi ch