
ồng.Cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu”
Khàn khàn, nghèn nghẹn như chất chứa bao nỗi niềm mà chính người hát
cũng không cảm nhận hết. Mẹ , lặng lẽ dưới ánh sáng vàng vọt của chiếc
bóng đèn đã cũ, ánh sáng đã mờ, đục đục. Dáng hao gầy, còm cõi bên chiếc bàn thêu bằng gỗ cũ kĩ… Ánh đèn hắt đọng những tia sáng xanh xao lên gò má mẹ…Đôi tay mẹ chậm rãi lẫn thẫn nơi từng đường kim mũi chỉ…Mẹ không
nhìn thấy nhưng những cánh hoa, những bức tranh vẫn cứ thế dần nở rộ,
màu trắng lạnh lẽo và nhợt nhạt cứ lui dần đi trong những mảng màu khi
xanh lúc đỏ. Nơi cái dáng cúi cúi, mảnh khảnh kia là sự kiên nhẫn tuyệt
vời, là sức chịu đựng phi thường mà mỗi lần nhìn thấy, lòng cô lắng lại
rồi trỗi dậy một niềm xúc động khó nói lên thành lời. Nó nhẹ nhàng,
thoảng qua như chính mùi hương hoàng lan trong trẻo đang phủ lên khu
vườn lúc này,… Dẫu nhẹ ,dẫu thanh, mà cứ vấn vương, lênh láng trong sâu thẳm tâm hồn Linh.
- Con về rồi à? Bà không ngẩng mặt lên, chỉ hơi quay đầu lại, dịu dàng
hỏi. Linh nhớ Dương, chất giọng Hà Nội thơm lành như giọt sương khẽ rơi
buổi sáng mai ấy làm cô nhớ anh, mọi lúc mọi nơi, trên mọi con đường,
mọi góc phố và ngay chính trong căn nhà nhỏ này, bên một người mẹ khốn
khổ…
- Bao lâu, thì mẹ thuê xong bức này để con còn chuẩn bị tiền mua khung
nhé? Linh đùa, mẹ không cười, chỉ có khuôn mặt giãn ra một chút. Đã từ
lâu rồi trong căn nhà này không có những tiếng cười như ngày xưa ấy,
ngày anh có mặt ,hiện hữu nơi đây. Hai người phụ nữ… là mẹ, là cô hình
như không cho phép mình cười. Họ cố không nói ra, che giấu đi những nỗi
niềm dù ai cũng cảm nhận rất rõ có một màn sương vô hình nào đó cứ lặng lẽ gieo nỗi buồn vào tim họ…
- Cái con bé này, chỉ được cái tếu táo, con ăn cơm chưa? Mẹ vẫn để phần
một ít canh cá đấy. Mẹ vẫn cứ nấu cho ba người nên quên mất.Con cố ăn
hết nhé.! Linh cảm nhận được một nụ cười rất khẽ , lấp lánh nơi những
nếp nhăn trên khuôn mặt bà. Cái nét cười thân thương mỗi khi mẹ nhắc về
đứa con trai yêu quý của mẹ… Linh thấy lòng se lại, tiếng “vâng” của cô
đã có chút nghẹn ngào. Nước mắt sắp trào ra,… Cô quay mặt đi, lặng lẽ
bước về phòng… bước hụt, bước vội,… rồi ào đi nhanh như chính những giọt nước mắt đang rơi dài trên má. Nóng hổi!
Căn phòng đã cũ như chính mọi thứ trong căn nhà này, sàn gỗ đầy những vết xước đã chai lì, khung cửa sổ hướng ra vườn, nơi Dương của cô ngày
nào vẫn vòng tay qua eo, ôm cô thật khẽ, hát cho cô nghe bài hát quen
thuộc. Sao giờ đây, nó lạnh lẽo, tối tăm đến thế. Linh bật hết mọi bóng
đèn trong phòng ,cả chiếc đèn học bé xíu nơi góc giường. Cô ngồi bệt
xuống sàn nhà, ngửa cổ lên mảng trần trống rỗng phía trước… Những giọt
nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào trong… Vị mặn mòi gọi dậy những vết xước chưa bao giờ ngủ yên… Hình như dạo này cô hay buồn hơn trước, đa cảm và dễ xúc động hơn thì phải? Đã hơn 2 năm trôi qua, đã có những lúc thấy
lòng mình chùng xuống như sắp vội quên, vậy mà giờ đây… cồn cào… nhói
buốt… ớn lạnh… hơn bao giờ hết…. Linh gục xuống sàn nhà, chợtnghe có
tiếng bước chân… cô choàng dậy, lết mình lên giường… giấc ngủ chập chờn, đứt quãng, lảng vảng một bóng hình… Là Dương , không , không phải anh!
Chàng trai quay lại nhìn Linh, khẽ cười, nụ cười rất nhạt và ánh mắt
thẳm sâu. Hoàng Vũ!
Linh giật mình bật dậy… Không ngủ lại được nữa, cô với tay lấy quyển
nhật ký được cất thật kĩ trong đáy tủ… Lâu rồi cô không viết nhật kí…
Người ta nói viết nhật kí là lúc ta sống thật nhất với bản thân. Có lẽ
đó lại chính là điều Linh sợ!
…
- Hi vọng là cô còn nhớ tôi! Minh Nguyệt, chủ quán café Melody mà cô từng qua với Hoàng Vũ?
-Tất nhiên là em nhớ, chào chị. Em chỉ hơi bất ngờ vì cuộc điện thoại này.
- Cô tập quen với các bất ngờ đi. Chiều nay cô bận không? Tôi mời cô đi uống café nhé?
- Vâng! Nhưng có chuyện gì đấy ạ? Em hơi tò mò.
- Chuyện gì đến rồi biết, cô đi được chứ?
- Vẫn quán chị phải không ạ?
- Không, hình như nơi đó không hợp với cô. “Nắng Sài Gòn”nhé, cho gần trường cô, tôi thì đâu cũng ok.
- ok. Em biết chỗ đó. Tầm 2h chị nhé.
- ok.
Nguyệt cúp máy hổi lâu, vẫn lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trên tay mình rồi lại nhìn li café trước mặt,màu đen đặc như chính sự mù mịt của
những bước đường tiếp theo mà cô sẽ phải đi, để anh, người cô yêu bằng
cả trái tim mình, được sống thật bình yên. Rất lâu rồi Nguyệt mới có cảm giác không hiểu những gì mình đang làm là đúng hay sai. Giọng nói trong veo của con bé ban nãy làm cô bất giác đau lòng. Cô nhớ lại mình ngày
ấy, cũng cái thời trong veo như cô gái ấy…
Những buổi tối bị chính ba cô dùng roi da quất riết vào da thịt. Đau đến quên cả khóc. Những đợt roi quất lên liên hồi, làm toàn thân cô bỏng
rát như có một luồng điện đi qua. Cô nghiến rang chịu đựng không bật lên tiếng khóc vì chỉ cần cô hét lên một tiếng những đợt roi lại liên hồi.
Ba cô đánh đến mức kiệt sức, không đánh nữa, thì ngồi bệt xuống nền đá,
than khóc cho số phận mình, cho đến khi thiếp đi. Nguyệt lại dùng đôi
tay thâm tím những vết roi cũ ,mới chằng chịt, kéo ông vào