Polaroid
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323504

Bình chọn: 7.5.00/10/350 lượt.

xúc một người đàn ông như anh ta, dù thái độ của người khác thế nào, thì người ấy cũng như đang phải đối phó với một cao thủ Thái Cực Đạo, câu trả lời nhẹ nhàng của anh ta luôn luôn là đòn phản ngược lợi hại nhất, sự thong dong chậm rãi của anh ta càng làm sự thảm hại của bản thân cô hiện ra rõ ràng.

Thật ra khi yên lặng suy nghĩ lại, cô phải thừa nhận cơn giận dữ cô trút lên Dạ Nhiên hoàn toàn không có căn cứ, nhưng ……Cuối cùng lý trí của cô đã biến đi đâu?

Chẳng lẽ thật sự như lời anh ta nói, bản thân cô đã thay đổi: Vừa vô lý lại vừa mẫn cảm sao?

“Được rồi, Lỗ Như Hoa, em muốn đi đâu?” Dạ Nhiên không nhận ra sự uể oải của Lỗ Như Hoa, nhưng có thể thấy thái độ của cô không được vui, cười hỏi.

“Phiền anh dừng xe ở ven đường, cám ơn.” Lỗ Như Hoa trả lời gọn.

Dạ Nhiên nhìn cô, đoán rằng tâm trạng của cô đã đỡ hơn, liền theo ý cô dừng xe, cũng may chỗ dừng cách khu phố Bắc hai con phố, Văn Sơ và bạn hẳn là sẽ không xuất hiện.

Còn vì sao phải giúp Lỗ Như Hoa, chính Dạ Nhiên cũng không biết, có lẽ bởi vẻ mặt khổ sở của Lỗ Như Hoa khi ngã sấp ở bậc thang làm cho anh ta cảm thấy không đành lòng, cũng có lẽ là anh ta quá rảnh rỗi, nhưng giúp cô như vậy là sai hay đúng?

“Cám ơn.” Lỗ Như Hoa hiển nhiên không thấy cảm kích, nói một cách lạnh lùng, vừa định mở cửa xe, lại bị Dạ Nhiên kéo lại.

“Em định mặc thế này mà đi sao?”

Lỗ Như Hoa ngạc nhiên, bất giác nhìn về lại mình, thật đúng là…… Đầu gấu bị rơi ra, trở thành một thân gấu mất đầu, thật là làm người khác chú ý.

Thở dài, cũng không giãy Dạ Nhiên ra nữa, thuần thục, ngồi ngay ghế phụ trong không gian chật hẹp bắt đầu từng món trang phục.

Đến phiên Dạ Nhiên kinh ngạc .

Lỗ Như Hoa liếc mắt nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm muốn đùa dai.

Nhìn đi nhìn đi, tôi chính là người như vậy, dù sao bên trong cũng còn áo khoác cũng còn áo trong, ăn mặc chỉnh tề, sợ gì bị anh nhìn thấy!

Tôi không phải là thục nữ, cho tới bây giờ cũng không, anh cứ việc bẩm báo với ông già họ Văn kia đi, tôi không sợ!

Quả thực, hành động của Lỗ Như Hoa lúc đầu làm cho Dạ Nhiên kinh ngạc, nhưng càng về sau, Dạ Nhiên nhìn thấy vẻ thị uy trên mặt cô, chỉ thấy buồn cười trong lòng, cô gái nhỏ này, cuối cùng cũng trở lại thái độ và cử chỉ phù hợp với lứa tuổi của mình. Nhưng động tác gần như “bi tráng” của cô lại làm anh ta không biết nên khóc hay cười.

Lỗ Như Hoa cởi xong lớp quần áo “gấu trúc” , việc làm đầu tiên là sờ túi áo lấy di động ra kiểm tra, lúc nãy luôn cảm thấy rung rung, nhưng không nghe được.

Toát mồ hôi, hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Văn Sơ. Hắn không phải đùa giỡn với bạn bè rất vui vẻ sao? Tìm cô làm gì?

Cũng không chờ Lỗ Như Hoa mở cửa xe, cùng lúc đó, “Cộc cộc!” cửa kính ở xe chỗ ngồi của Dạ Nhiên bỗng nhiên vang động, hai người trong xe không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ra.

Ngoài cửa sổ, một vòng tròn hình gương mặt cô gái ép sát vào kính, cười tủm tỉm nhìn Dạ Nhiên và Lỗ Như Hoa.

Diệp Vi.

Nói ra khá dài, Diệp Vi là loại người cực kỳ cực kỳ rảnh rỗi, thân phận cực kỳ cực kỳ phức tạp, Bạn cùng phòng với Tô Niên Hoa, vợ của em trai Dạ Nhiên, hội viên không thường trực của một hội chịu trách nhiệm về … chó. Đồng thời, cô nàng còn có thân phận tạm thời chưa lên chính thức, vợ của em họ Dạ Nhiên. Tóm lại, là thân thích ở thì tương lai.

Nói ra thật khéo, Diệp Vi cũng tốt nghiệp trường S, là nghiên cứu sinh chuyên ngành văn học cổ điển, Dạ Nhiên thì cảm thấy cô nàng nên học khoa thông tin, bởi vì năng lực “chế tạo” tin tức của cô nàng tuyệt đối không bao giờ chịu đứng thứ hai, không cần nguyên nhân.

Dạ Nhiên bỗng nhiên có linh cảm không tốt, không hẹn mà gặp cô nàng làm cho da đầu anh ta bất giác run lên, đành hạ cửa kính xe chào hỏi, “Khéo vậy!”

“Khéo sao? Đúng ha, thật khéo.” Gương mặt tròn vo của Diệp Vi hưng phấn tới đỏ bừng, đương nhiên, sự hưng phấn này không phải là vì nhìn thấy Dạ Nhiên, mà vì cô gái bên cạnh anh ta. Đây gọi là “hiện tượng” trăm năm khó gặp.

“Dạ Nhiên, em nhớ rõ em dâu Tô Niên Hoa của anh có nói qua, trong xe anh không chở người khác phái.” Diệp Vi cười đến càng thêm sáng lạn.

Dạ Nhiên hơi nhíu mày, “Nếu anh nhớ không lầm, Tô Niên Hoa đã không làm thư ký cho công ty lâu rồi, huống hồ Đường Uyển cũng là người khác phái, cô ấy cũng thường xuyên ngồi xe anh.”

Tô Niên Hoa từng là thư ký cho Dạ Nhiên, đương nhiên, trước khi trở thành vợ của em trai Dạ Nhiên, cũng là loại người như Diệp Vi, nghĩa là cực kỳ rảnh rỗi, hiện tại đang kinh doanh một quán cà phê sách doanh thu gần như bằng không.

Còn Đường Uyển là chị họ Dạ Nhiên.

“Không giống, đương nhiên không giống nhau!”

Diệp Vi trợn tròn mắt, lén lút nhìn đằng sau Dạ Nhiên vài lần, kề sát tai anh ta, nén giọng, “ Dạ Nhiên, em có lòng tốt nhắc nhở anh, phía trước không xa còn có mấy người cảnh sát, hai người nếu định…… Cũng nên tìm một khách sạn, rõ như ban ngày lại ở trên đường lớn mà…, anh thật sự nghĩ rằng lớp màn cửa kính xe anh có thể che chắn được mắt người khác sao, em ở bên ngoài nhìn thấy rõ ràng, thật sự nhịn không được mới đến quấy rầy