
i cho cô, phải không? Nhưng…… Nếu nói chưa từng hy vọng sẽ là nói dối, cô đã hy vọng cha hắn sẽ chúc mừng cho cô và Văn Sơ, sẽ không can thiệp vào đoạn tình cảm không thích hợp này. Nhìn cách tiến hành bữa tối ngay từ đầu, đáng ra cô nên hiểu được ý định của Văn Lược Ngữ.
“Bác, bác đã sớm biết…… Cháu biết cách ăn món ốc sên, phải không? Nếu Dạ Nhiên có tư liệu về cháu, chắc chắn bác cũng biết, cháu đã từng làm việc trong một nhà hàng món Pháp hơn một năm.” Lỗ Như Hoa cười khổ
Văn Lược Ngữ nhìn Lỗ Như Hoa, gật đầu, “Lỗ tiểu thư thật là người thông minh. Đúng vậy, ta chưa từng định lấy loại chiêu thức thấp kém này khó dễ cháu, ta làm như vậy là hy vọng cháu nhìn rõ một chuyện. Nếu trách thì phải là Văn Sơ chưa trưởng thành. Thật ra, mặc dù cháu có không ăn được món ốc, ta tin rằng, ít nhất hôm nay những người đang ngồi trong bàn sẽ không ai chê cười cháu, nhưng Văn Sơ lại kích động muốn bảo vệ cháu. Nhìn theo một khía cạnh khác mà nói, nó thật ra rất để ý đến gia cảnh nhà cháu, hoặc phải nói người rất sợ bị đụng chạm đến chỗ đau, ngược lại chính là Văn Sơ.”
Lỗ Như Hoa bất giác cắn môi. Không sai, lời vạch trần không chút lưu tình của Văn Lược Ngữ cũng là điều thâm tâm cô vẫn không muốn thừa nhận. Văn Sơ đưa cô đi mua quần áo, lo lắng tới tay chân lạnh lẽo, thậm chí như một con nhím phòng bị người khác, hắn có ý tốt, nhưng ý tốt của hắn cũng có nghĩa trong thâm tâm hắn thực ra rất để ý…… Để ý ánh mắt của người khác.
Phương Đại Đại đêm nay cũng là lần đầu tiên gặp Văn Lược Ngữ, nhưng cô lại ăn mặc rất đơn giản, bởi vì gia cảnh nhà Phương Đại Đại, khiến cho cô cơ bản không cần dựa vào trang phục.
“Nhà họ Văn không phải một gia đình như cháu suy nghĩ, ta cũng không phải loại người bảo thủ luôn tìm cách phá bĩnh hạnh phúc của con cái. Dù sao các cháu cũng quen biết chưa lâu, giữa hai đứa chưa thể nói là hiểu nhau. Ta thừa nhận, Lỗ tiểu thư là người xuất sắc, nếu công ty nhà họ Văn (Văn thị) may mắn có được một nhân viên tốt như cháu thì quá tốt. Nhưng nếu nói tới tận gốc rễ, ta không cho rằng cháu sẽ trở thành bạn gái Văn Sơ hoặc chọn làm vợ nó.”
“Bác.” Lỗ Như Hoa ngẩng đầu nhìn Văn Lược Ngữ, “Chúng cháu vừa mới vào năm nhất, Văn Sơ và cháu vẫn coi việc học là việc quan trọng nhất, hơn nữa…… Cháu thừa nhận, bác nhất định hiểu con bác nhiều hơn so với cháu, nhưng điều này cũng không thể khẳng định việc anh ấy sau này mãi mãi không trưởng thành. Đúng là hôm nay anh ấy cư xử rất căng thẳng, cũng không hẳn là vì anh ấy để ý gia cảnh của cháu, xuất thân của cháu. Ngược lại, anh ấy căng thẳng là do lo lắng cháu sẽ tự ti……”
“Cháu cảm thấy, nên để nó theo cháu để học cách trưởng thành sao?” Giọng Văn Lược Ngữ chuyển từ ôn hòa sang nghiêm túc,
“Thẳng thắn mà nói, ta hy vọng hai đứa con ta có thể tiếp nhận công ty nhà ta, đúng vậy. Nhưng dù chấp nhận lui vạn bước, ta cũng thà rằng mặc kệ sự nghiệp bao năm, cũng không muốn để nó bị người khác khống chế, càng không muốn con ta ở một vị trí hay hoàn cảnh xấu, bị người khác nắm mũi dắt đi. Lỗ tiểu thư, gia đình Văn Sơ đã quyết định cả đời nó phải thực thuận lợi, nó cần nhất là người bạn gái dịu dàng, hiền thục, vĩnh viễn coi nó là nhất, chứ không phải một người bạn đồng cam cộng khổ gây dựng sự nghiệp chung. Nếu cháu là bằng hữu của nó, hoặc là bạn tốt, ta rất vui mừng. Những lời này là lời khuyên của ta với tư cách một người lớn hơn, cũng không có nghĩa ta bắt buộc cháu rời khỏi nó, hoặc bắt buộc nó rời xa cháu. Đường xa mới biết sức ngựa, Lỗ tiểu thư, tương lai cháu và Văn Sơ ở trong tay hai đứa, tuy rằng…… Rất xa vời, gần như số không. Ý của ta, cháu hiểu chứ?”
Lỗ Như Hoa yên lặng nhìn Văn Lược Ngữ, gật đầu.
Hiểu được, cô đương nhiên hiểu được, Văn Lược Ngữ không cần sai khiến ai cũng có thể khiến cô hiểu được. Ông ta sẽ không bức con, ông ta hiểu Văn Sơ, càng hiểu tâm lý phản kháng của hắn, vai diễn mà ông ta diễn chẳng qua khiến con trở nên thông minh hơn thôi. Thậm chí…… Thậm chí trước mặt Lỗ Như Hoa, ông chỉ nói những lời sâu sắc thấm thía. Phải nói rằng, đêm nay ông ta đã thành công, thành công khiến Văn Sơ thất thố trước mặt mọi người, sự thất thố này không công kích vào ai khác, mà là Lỗ Như Hoa. Cuộc sống không phải như phim truyền hình, cái kiểu hé chi phiếu ép buộc người khác, làm sao có thể là loại chuyện Văn Lược Ngữ sẽ làm!
Nửa giờ sau, Dạ Nhiên gọi xe, đưa Lỗ Như Hoa và Văn Sơ về nhà. Con đường xuống núi vẫn đẹp như trước, đã khuya, vừa vặn có thể nhìn ngắm khung cảnh đèn đuốc huy hoàng bên con sông lớn.
Dọc đường đi, Văn Sơ và Lỗ Như Hoa không nói chuyện, chẳng qua, bàn tay hai người căng thẳng nắm chặt lấy nhau, như muốn truyền cho nhau thêm sức lực. Thời điểm chia tay, Văn Phỉ và Phương Đại Đại cũng đến chào tạm biệt, trái với những cử chỉ đùa giỡn bình thường, Văn Phỉ ngược lại khá nghiêm túc, ánh mắt anh ta nhìn Lỗ Như Hoa cũng mang theo vài phần thương xót và tiếc nuối, điều này, Lỗ Như Hoa nhìn ra được.
Trở lại nhà Văn Phỉ, Văn Sơ và Lỗ Như Hoa im lặng rửa mặt, Văn Sơ gần như dùng giọng nói “khách sáo” chúc Lỗ Như Hoa ngủ ngon, s