
như Lỗ Tự Ngọc, cô có thiên phú hội họa, chỉ là hai chị em không giống nhau về hướng đi khi vào đại học.
Năng khiếu trời cho và nền móng Văn Sơ xây cho cô hợp lại thành một ngôi nhà vững chãi.
Nói thẳng, Văn Sơ là một thầy giáo giỏi, nhưng không phải là một thầy giáo tốt tính. Mỗi lần Lỗ Như Hoa vẽ, hắn rất mau chóng mất kiên nhẫn, thiếu điều muốn cướp giấy lại vẽ thay, hoàn toàn không ăn khớp với những cử chỉ và lời nói lúc hắn theo đuổi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa trong những lúc như vậy chỉ dở khóc dở cười, thông cảm cho hắn, vì Lỗ Tự Ngọc cũng như thế.
Vẽ tranh đối với hai người họ, đã gần như là sinh mệnh.
Từ phòng vẽ tranh ra, Văn Sơ luôn kiên trì đưa Lỗ Như Hoa về ký túc xá.
Mặc kệ cô đồng ý hay phản đối, hắn “mạnh mẽ” bước vào cuộc sống của cô, giúp cô đẩy cái xe đạp rách nát mỗi khi trở chứng, lúc phải tránh người qua lại còn mạnh mẽ giữ chặt tay cô hoặc ôm vai cô.
Lỗ Như Hoa cũng không cự tuyệt, vì cự tuyệt thường thường không có kết quả. Văn Sơ cố chấp dùng cách của hắn xuất hiện ở trước mặt cô.
Với việc này, Lỗ Như Hoa hơi cảm động, nhưng vẫn dấy lên nỗi lo sợ mơ hồ, sợ những gì hắn làm chỉ là ảo giác của cô, sợ một ngày nào đó phát sinh chuyện gì, hắn lại nói những lời tổn thương cô một lần nữa.
Lá xương rồng khi đã biến thành gai, rất khó có thể thu gai lại.
Cuộc thi giữa kỳ kéo dài gần hai tuần, Lỗ Như Hoa thi khá tốt, năm nhất ở khoa kiến trúc chưa phải học nhiều môn chuyên ngành, đa số là những kiến thức nền móng, với Lỗ Như Hoa mà nói thì không phải là nặng.
Học bổng có thể lấy được, coi như một món trợ cấp vừa đủ.
Kỳ nghỉ đông đến, đa số sinh viên về nhà. Lỗ Như Hoa và Lỗ Tự Ngọc đã viết đơn xin trọ lại trường từ sớm, chuyện ăn ở không thành vấn đề.
Nhưng trong kỳ nghỉ, Văn Sơ và cô gần đây như hình với bóng phải tách ra vài ngày……
Lỗ Tự Ngọc cũng nhận việc làm trong những ngày nghỉ, giảng viên khoa của cậu khá ấn tượng về khả năng của cậu, giới thiệu cho một công ty quảng cáo, thù lao khá cao. Quan trọng là, Lỗ Tự Ngọc hết sức vui mừng, cậu cảm thấy cuối cùng cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho chị.
Nghỉ đông, Lỗ Như Hoa đương nhiên không bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Cô sắp xếp thời gian cặn kẽ, tận dụng mọi khoảnh khắc làm việc. Những khoản tiền không thể thiếu được liệt kê : Học phí, tiền sinh hoạt, nhất là khoản tiền để chữa trị cho Lỗ Tự Ngọc.
Từ lúc vào trường S, thân thể Lỗ Tự Ngọc có khỏe lên, rất ít khi phát bệnh, tình trạng bệnh cũng có những chuyển biến tốt. Có lẽ, một ngày nào đó, Lỗ Tự Ngọc sẽ đủ sức khỏe để có thể phẫu thuật.
Nhất định phải để dành tiền từ trước, đây là quan tâm lớn nhất của Lỗ Như Hoa.
Buổi tối, Lỗ Như Hoa trở lại phòng trọ sắp xếp mấy thứ, mang một bao hàng đầy về ký túc xá.
Có một khoảnh khắc nhàn rỗi, lại không kìm được mà nghĩ tới Văn Sơ, đã bao lâu rồi hắn không xuất hiện ?
Hai ngày? Ba ngày? Trước kỳ nghỉ còn thì cứ bám riết, cả ngày làm phiền cô, nhưng……
Cười khổ, không phải cô đã nói không để ý tới hắn sao? Bất tri bất giác lại nhớ đến hắn.
Do dự một hồi, cô lấy di động, gửi tin nhắn: Bản vẽ [ kiến trúc sơ bộ '> của em để ở ký túc xá phòng anh phải không?
Chờ một lúc sau, Văn Sơ nhắn lại: Sao không hỏi Lỗ Tự Ngọc?
Lỗ Như Hoa cắn môi. Đúng vậy, Văn Sơ đâu phải người sửa giúp, sao lại hỏi hắn?
Trong lòng ảo não, cô gấp điện thoại thật mạnh, nhìn đống hàng hóa yên lặng bày bừa trong căn phòng nhỏ, cười khổ đứng lên.
Bên ngoài bỗng vang lên âm thanh, đó là tiếng con búp bê văn Sơ cột vào xe Lỗ Như Hoa mỗi khi bị bóp.
Lỗ Như Hoa ngẩn người, vội chạy ra ngoài.
Đứng ngoài đó, không phải Văn Sơ còn có thể là ai?
Bên ngoài đầy tuyết rơi, hắn mỉm cười dựa vào cửa, chỉ chờ Lỗ Như Hoa mở cửa chạy ra là có thể nhào vào ngực hắn, hơn nữa, như là muốn bồi thường.
“Em còn chưa trả lời anh, sao không hỏi Lỗ Tự Ngọc?” Văn Sơ kề sát mặt cô, cười đến xấu xa.
Lỗ Như Hoa nhìn hắn, trong lòng dâng lên một niềm vui to lớn chưa từng có, niềm vui làm mặt cô nóng lên, bủa vây cô trong nỗi hoang mang vô cớ.
Đột nhiên cô sợ cảm xúc này là nỗi nhớ, cô sợ cô đã bắt đầu nhớ thương, mà người cô nhớ thương là Văn Sơ.
Suy nghĩ trong đầu làm cô không thể trả lời Văn Sơ, nhất thời chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, há miệng lại không biết nói gì.
Vài ngày không gặp làm cho đôi mắt cô trở nên tham lam ngắm nghía hắn, nhưng có lẽ chỉ vì con người ai cũng yêu “cái đẹp” mà thôi, có lẽ thế !?
Toàn thân Văn Sơ màu đen, nhưng tông màu lạnh như vậy khoác lên người hắn vẫn tỏa ra tư vị ấm áp, có lẽ bởi vì nụ cười của hắn.
Tại sao Văn Sơ xuất hiện ở đây? Sao lại là lúc cô đang mỏi mệt, tóc rối tung, người rã rời ?
Lỗ Như Hoa bất giác lui về sau nửa bước, miễn c