
như được hâm nóng
lại.
Chính trong buổi họp mặt này, lũ con tôi đã cho tôi biết ý định của Dũng về
một lớp học. Tôi trách chúng :
- Thế mà chúng mày không cho tao biết sớm ?
Trí :
- Hồi Dũng mới có ý định, tụi con còn đang “kình địch” nhau mà ba !
Lan Phương :
- Hồi đó, con “tức” anh ấy không biết đâu mà kể. Nếu như anh ấy có ngỏ lời
muốn được ba giúp đỡ, con cũng nhất định chống tới cùng…
Tôi mỉm cười :
- Thế còn bây giờ thì sao ?
Con bé cười mỉm không đáp. Chị nó nói với tôi :
- Con bé cứng đầu này bị thầy giáo của nó gõ đầu nên giờ hiền lắm rồi đó
ba…
Tôi cười, nhớ lại hôm Lan Phương khép nép bên má nhờ má nói với tôi xin Dũng
cho làm “học trò”, “ông thầy” mà trước đó, nó đã chê.
Tuấn kể :
- Con biết một chuyện bí mật lắm ba à !
- Chuyện gì thế ?
Tuấn liếc Lan Phương :
- Chuyện của chị ấy đó ba !
Lan Phương :
- Chuyện gì của tao mà mày gọi là bí mật ?
Tuấn cười hì hì :
- Thì chuyện mấy cái chữ tắt ấy chứ còn chuyện gì ?
Mặt Lan Phương bỗng ửng đỏ. Tuấn nói với mọi người :
- Chị ấy viết trong tập nháp không biết bao nhiêu là những chữ tắt… Ba má với
các anh chị biết chữ gì không ?
Lan Phương chồm tới lấy tay bịt miệng Tuấn, nhưng thằng bé đã tránh thoát, nó
to giọng :
- Toàn là hai chữ P.D.
Lan Phương ấp úng :
- Tại… tại tao mê Phương Dung nên tao viết vậy chứ bộ…
Trí ghé tai Tuấn nói nhỏ, nhưng cố ý để mọi người cùng nghe được :
- Nó vừa nói gì mà tao nghe không rõ vậy. Phương Dung hay… Phương Dũng ?
Tội nghiệp con gái tôi, mặt nó đỏ bừng…
Đến bây giờ tôi mới hiểu rõ vì sao con tôi nhất định xin học ở Cần Thơ. Thì
ra từ ngày ấy, nó đã có ý nghĩ rằng muốn thực hiện những điều mong muốn, chỉ có
cách đem khả năng và phương tiện của chính mình ra làm. Ở Cần Thơ, nhất định con
tôi có nhiều phương tiện hơn ở Sài-gòn rồi.
Mấy ngày tết vừa rồi. Nhật đến chơi với con tôi luôn. Tôi mừng cho con tôi có
một người bạn tốt. Hai đứa bàn tính gì đó rồi kéo nhau lên gặp tôi, sau những
lời rào đón, chúng đã kể cho tôi nghe hết những gì chúng đã làm được ở Sài-gòn
và những dự định của chúng đang gặp khó khăn cản trở.
Tôi ngạc nhiên rồi cảm động trước việc làm của chúng. Nhật:
- Con mong bác bằng lòng cho Dũng được đi dạy để chúng con có thêm ít tiền
hầu thuê căn nhà của bà Tám làm lớp học…
Con tôi :
- Trước khi về quê, Trí có nói với con là nó sẽ cho bác Long biết để xin bác
giúp một khoảng đất trong nhà làm lớp học, nhưng con nghĩ địa điểm đó không
thuận lợi bằng nhà của bà Tám, vả lại, con không muốn nhờ vả bác Long, sợ phiền
bác ấy…
Tôi cười :
- … và con cũng không chịu nhờ vả cả ba nữa phải không ?
Con tôi ấp úng :
- Thưa ba…
Tôi ;
- Ba đã quyết định xong về việc hai đứa vừa xin…
Nhật nôn nóng :
- Sao bác ? Bác bằng lòng cho Dũng đi dạy phải không bác ?
Tôi lắc đầu :
- Không ! Bác không bằng lòng. Chẳng những Dũng, mà chính cháu nữa đó Nhật.
Bác cũng không muốn cháu đi dạy chút nào cả…
Gương mặt Nhật và con tôi thất vọng xem thật buồn. Tôi biết chúng đã hiểu lầm
ý tôi. Tôi nói :
- Hai đứa phải nghỉ dạy để lo cho lớp học miễn phí chứ 1
Con tôi :
- Ủa ! Ba nói gì con không hiểu ?
Nhật gãi đầu gãi tai :
- Bác làm con hồi hộp quá !
- Có thế mà hai đứa chưa hiểu à ? Này nhé, ba sẽ tình nguyện làm nguồn tài
trợ tài chánh cho hai đứa thuê nhà, mở lớp học miễn phí. Như thế, hai đứa còn
phải đi dạy làm gì nữa ?
Nhật reo lên:
- Trời ơi ! Nếu được thế thì còn gì bằng…
Nó ôm chầm lấy con tôi :
- Mừng chưa Dũng ơi ! Thuê được nhà rồi, mày ở luôn với tao nhé !
Tôi xua tay :
- A ! Điều này thì không được rồi đấy ! Dũng phải ở nhà bác Long, bộ hai đứa
quên rằng bác Long là bạn thân của ba sao ? Gởi Dũng cho bác ấy rồi bây giờ lại
cho Dũng đi chỗ khác, coi sao được… Căn nhà thuê của bà Tám gì đó, thằng Nhật
phải đặc trách trông coi…
Nhật :
- Nghĩa là con sẽ thành ông gác dan, giám thị, và kiêm luôn… thầy giáo… ?
Hai đứa trẻ cười thật vui. Trong niềm vui đó, tôi không quên nhắc nhở chúng
:
- Nhưng làm gì thì làm, cuối năm nay, hai đứa cũng phải cố làm sao lấy cho
được cái chứng chỉ dự bị về làm quà cho ba đấy nhé !
Nhật và con tôi :
- Tụi con không dám quên điều đó đâu.
Tôi bỗng thấy bất mãn, không phải vì sự lỗi hẹn của Huy hôm trước tết mà vì
tự nhiên, nó yếu tinh thần quá đáng.
Hôm trước tết, vì thiếu Huy, cuộc bàn luận với hai người bạn về việc thành
lập Four Stars mới thất bại. Sau đó, gặp lại nhau, chúng tôi lại bất đồng ý
kiến, việc không thành.
Huy, trong nỗi chán nản của tôi, đã kể cho tôi nghe buổi tham dự của nó với
bọn Dũng :
- Không hiểu sao tao thấy mến họ. Vì những bài hát lạ tai ? Vì những lời hát
hào hùng ? Vì những bài hát vui tươi ? Hay vì tiếng cười đùa của lũ trẻ… vì
những nụ cười trên môi mọi người…
Tôi cũng thấy bâng khuâng lạ. Tôi hình dung ra Dũng và Nhật, mỗi người một
cây guitare bên nhau, vừa đàn vừa hát trước đám đông. Hình ảnh đôi bạn đẹp đó
chứ ! Nếu tôi và Huy… Phải rồi… Đã có đôi bạn Nhật, Dũng, tại sao không thể có
đôi bạn Cường, Huy ?
Tôi nói :
- Tao vừa nghĩ ra một điều hay hay…
- Gì ?
-