pacman, rainbows, and roller s
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324915

Bình chọn: 7.00/10/491 lượt.

y dạ hợp từ lâu là cây khổ tình, cũng không nở hoa. Tương

truyền, có một tú tài mười năm gian khổ học tập, chuẩn bị vào kinh đi thi.

Trước khi đi, thê tử Phấn Phiến chỉ vào gốc cây khổ tình phía trước cửa sổ nói

với chàng: "Phu

quân đi lần này, nhất định có thể học cao. Chỉ là kinh thành xa hoa mê người,

rồi sẽ quên đường về nhà!"


tài thề nguyện rồi đi, nhưng từ đó về sau cũng không có chút tin tức. Phấn

Phiến ở nhà mong mỏi lại mong mỏi, đợi chờ cứ đợi chờ, tóc đen thành tóc bạc,

cũng không chờ đợi được thân ảnh của trượng phu trở về. Vào hơi thở cuối cùng,

Phấn Phiến kéo thân thể ốm yếu, giãy giụa đến trước cây khổ tình là minh chứng

lời thề trước đây của nàng cùng trượng phu, dùng tính mạng thề nguyện: "Nếu

như trượng phu thay lòng, từ nay về sau, hãy làm cho khổ tình nở hoa, phu làm

lá, ta làm hoa, hoa không già, lá không rơi, cả đời không đổi thay, đời đời lá

cây vui vẻ cùng nhau!"
Dứt

lời, khí tuyệt bỏ mình. Năm sau, tất cả quả trên cây khổ tình quả thật đều nở

hoa, chỉ là thời gian hoa nở rất ngắn, chỉ có một ngày. Hơn nữa, từ lúc bắt

đầu, tất cả lá cây rõ ràng cũng là theo hoa nở sáng sớm hoàng hôn lại tàn. Mọi

người vì tưởng niệm sự si tình của Phấn Phiến, đổi tên cây khổ tình thành cây

dạ hợp.

Nghĩ đến đó Tần Vũ Dương không khỏi cảm thán lại là

một câu chuyện về cô gái si tình bị đàn ông phụ bạc, hai chữ tình yêu, làm cho

bao nhiêu người trầm luân!

Đang trong thời gian lên lớp, sinh viên trong sân

trường cũng không nhiều, Tần Vũ Dương đi đến quảng trường ở phía trước có tòa

nhà, ngồi ở dưới một gốc cây liễu, phơi trước mặt trời, híp mắt nhìn ngôi

trường này, trong lòng cảm thán: không cần nghĩ đến chuyện công việc thật tốt,

vẫn là làm sinh viên tốt nhất!

Sau một lúc lâu, Tần Vũ Dương mới đứng dậy rời đi, trở

về nhà bố mẹ.

Mới vừa mở cửa liền thấy một viên thịt tròn nhỏ cuộn

bổ nhào vào trên bắp chân cô, hưng phấn gọi cô: "Dì nhỏ!"

Tần Vũ Dương cúi xuống ôm lấy Lâm Duệ Trạch: "Làm

sao con lại ở đây? Mẹ con đâu?"


Lâm Duệ Trạch ôm lấy cổ Tần Vũ Dương trả lời: "Mẹ dì

đi mua thức ăn."


Tần Vũ Dương hì hì bật cười một tiếng: "Không

phải là mẹ dì, là mẹ con, mẹ dì là bà ngoại con, mẹ con là chị của dì!"


Lâm Duệ Trạch bị quấn loạn đến choáng.

"Con

sao lại về đây?"
Bà Tần thấy Tần

Vũ Dương vào cửa mở miệng hỏi.

"Con

sao lại không thể trở về? Ôi, bố con đâu?"
Tần Vũ Dương ôm Lâm Duệ Trạch lười biếng ngồi ở trên

ghế sofa.

"Bố

con đang giặt quần áo rồi."


Tần đón lấy Lâm Duệ Trạch.

Tần Vũ Dương cười cười, ông Tần khi còn trẻ thì bừa

bãi, đến lúc tuổi già ngược lại là một ông lão thờ vợ.

"Nếu

đã trở về thì ăn cơm luôn, chị cùng anh rể con đi mua thức ăn, đợi lát nữa sẽ

trở về."
Bà Tần ra lệnh.

"Được

nha, con cũng đang không có chỗ nào ăn cơm đây."
Tần Vũ Dương tươi cười hớn hở đồng ý.

Tần Vũ Dương cùng Lâm Duệ Trạch xem 《Cừu con

vui vẻ cùng sói xám to lớn 》, được một lát ông Tần đi ra thấy con

gái nhỏ cũng rất giật mình: "Con sao về đây rồi?"

Tần Vũ Dương kêu rên: "Ông trời ơi, con làm sao

lại không thể trở về được a? Ngài cùng mẹ nói câu này giống như vậy nha? Cho

phép Tần Thanh Dương trở về mà con không thể trở về sao?"


Ông Tần bất đắc dĩ: "Nói nhăng cuội gì đấy,

đứa nhỏ này, bố và mẹ con đây không phải là kỳ lạ sao lúc trước con mười ngày

nửa tháng không về lần nào, gọi điện thoại bảo về cũng không về. Về là tốt, lát

nữa bố làm nhiều món con thích ăn."


Tần Vũ Dương bĩu môi, tiếp tục làm tổ trên ghế sofa

xem ti vi.

Sau đó, Tần Vũ Dương ngủ trên ghế sa lon. Bà Tần cầm

chăn mền đắp lên cho cô, nhìn mặt xanh xao của cô con gái liên tục thở dài, lại

dặn Lâm Duệ Trạch vặn nhỏ âm lượng ti vi xuống, rồi xoay người vào phòng bếp.

"Này,

ông nó, Vũ Dương hôm nay làm sao vậy? Thật không bình thường?"
Bà Tần nhỏ giọng nói.

"Tôi

đâu biết con gái bà có làm sao? Tôi cũng không phải thần tiên."
Ông Tần trả lời.

"Không

phải cũng là con gái của ông sao? Nếu không lát nữa ông hỏi thử?"
Bà Tần suy nghĩ một hồi lâu.

"Có

hỏi cũng không hỏi ra được gì, nó từ nhỏ đến lớn đã không muốn nói chuyện thì

có khi nào chúng ta hỏi ra chưa?"
Ông Tần lắc lắc đầu, "Thôi,

con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta à, lo lắng cũng vô ích thôi."


Khi Tần Vũ Dương tỉnh lại thì thấy chị gái anh rể ngồi

ở trên ghế sofa đối diện nhỏ giọng trêu Lâm Duệ Trạch chơi đùa, Lâm Duệ Trạch

bị chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Tần Vũ Dương nhìn lướt qua đồng hồ, mới ngủ được hơn

nửa tiếng.

"Tỉnh

ngủ? Tỉnh thì đứng lên đi, bố mẹ đang nấu cơm, nói chờ em tỉnh rồi thì ăn, Duệ

Trạch cũng đã đói bụng."
Chị

gái Tần Thanh Dương cười nói, "Lần này không mất ngủ à,

đổi thành thèm ngủ, em không phải uống thuốc ngủ hơi quá liều chứ?"


Tần Vũ Dương nhạy cảm mắt nhìn về phía phòng bếp, sau

đó mới quay đầu nhỏ giọng nói: "Chị không có nói chuyện này với bố

mẹ chứ?"


Tần Thanh Dương cảm thấy buồn cười: "Chị

cũng không phải