
không liên
quan đến tôi.” “Nói cho tôi biết, Lãnh Quan còn sống không? Tôi muốn gặp cô ấy!
Cho tôi gặp cô ấy!” Anh khàn giọng nói.
“Anh phải biết, nơi này là nơi bán hy vọng, chúng tôi không nhận yêu cầu
đơn thuần hoặc uy hiếp.” Quản lý thản nhiên nói.
“Hy vọng... Đúng vậy, các người bán hy vọng! Tôi có thể mua hy vọng không?”
Tinh thần anh chấn động.
“Đương nhiên.”
“Tôi muốn...”
“Đợi chút, trước hết để tôi nói cho anh một ít quy tắc.”
“Quy tắc?” Anh sửng sốt.
“Đúng vậy. Thứ nhất, chúng tôi tuy rằng có thể giúp anh đạt thành các loại
nhiệm vụ, nhưng không cách nào làm cho một người chết đi sống lại, cho nên
chúng tôi không tiếp loại nhiệm vụ này. Thứ hai, một lần chỉ có thể mua một hy
vọng. Thứ ba, sau khi công việc hoàn thành, chúng tôi có quyền lấy đi một thứ
gì đó của anh làm vĩ khoản, mà anh không thể có dị nghị gì, nếu làm trái với
quy tắc, không chỉ tịch thu toàn bộ phí dụng, anh còn phải trả một giá đắt đến
không thể tưởng tượng.”
Kha Bá Ấp vừa nghe đến điều kiện thứ nhất, tâm liền rơi vào đáy cốc.
Câu lạc bộ linh lực không thể làm người chết sống lại? Nếu Lãnh Quan thật
sự đã chết...
“Hiện tại, anh muốn mua hy vọng gì?” Quản lý nhìn anh.
“Tôi... Tôi có thể xem danh sách hội viên trước hay không?” Anh linh cơ vừa động.
“Chỉ sợ không được, trước
tiên là nói hy vọng, rồi chọn hội viên, đây là lệ thường của chúng tôi.”
“Vậy... hy vọng của tôi là...
tôi muốn Lãnh Quan trở thành vợ tôi!” Mặc kệ chết sống, anh đều phải gặp cô một
lần. Quản lý lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó dò.
“Hy vọng của anh rất đặc
biệt, Kha tiên sinh, có thể phí dụng phải trả vô cùng lớn.”
“Vì đạt được hy vọng này,
muốn mạng tôi cũng không sao cả.” Anh kiên nghị nói.
“Được rồi, vậy mời anh chọn
lựa hội viên hoàn thành hy vọng của mình.” Quản lý lấy một cái máy tính, đưa ra
danh sách hội viên.
Kha Bá Ấp khẩn trương tìm tên
Lãnh Quan trên màn hình, nhưng, trên đó lại chỉ có bốn danh hiệu.
‘Tia Chớp’, ‘Truy Mộng’,
‘Thần Toán’ cùng ‘Ngân Tuyết’...
Ngân Tuyết?
Anh cơ hồ không nghĩ nhiều,
vươn tay liền ấn xuống ‘Ngân Tuyết’, danh hiệu này làm cho anh liên tưởng đến
Lãnh Quan, mặc kệ có phải là cô hay không, anh đành cược một phen.
“Về phần phí dụng xin anh bàn
với hội viên đã chọn, mời đến phòng nghỉ chờ một chút.” Quản lí nói xong dẫn
anh vào một gian phòng thoải mái.
Kha Bá Ấp phát hiện mình tựa
như tội phạm đang đợi phán xét, khẩn trương chờ hình phạt, anh biết, người sắp
xuất hiện sẽ quyết định sau này anh sống trong địa ngục hay là thiên đường.
Ông trời! Van cầu người, cho
tôi gặp Lãnh Quan... trong lòng anh khấn thầm.
Cửa mở ra! Anh bỗng nhiên
quay đầu, cùng người vừa tới bốn mắt giao nhau, máu anh chẳng những không bị
cái nhìn chăm chú của cô làm đông lạnh, ngược lại càng chạy dồn lên.
“Lãnh Quan!” Quá vui mừng làm
anh há hốc mồm, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt làm anh nhớ
nhung suốt một năm. Cô không chết! Cô không chết! Cô không chết! Trong đầu anh
xuất hiện lặp đi lặp lại ba chữ này.
Lãnh Quan không cười, trên
gương mặt trầm tĩnh của cô thậm chí nhìn không ra chút ấm áp nào, cô chậm rãi
đến gần anh, cứng ngắc nói: “Hy vọng của anh rất kỳ lạ, Kha tiên sinh.”
“Sẽ sao?” Anh nhịn xuống xúc
động muốn bước lên ôm cô. Cô vẫn thanh lệ như trước, chỉ là sắc mặt hơi tái
nhợt, trên người vẫn là áo lông đen cao cổ cùng quần bụi, tóc ngắn mỏng gắn trên
khuôn mặt tinh tế của cô, đẹp khiến lòng anh say. “Đây với tôi mà nói là một đề
tài khó.” Cô nhìn anh, cố ý không mang theo tình cảm.
“Hội viên câu lạc bộ linh lực
không phải không sợ đề tài khó sao?” Anh nhạy bén hỏi lại.
“Gả cho anh tương đương rời khỏi
câu lạc bộ, anh có bao nhiêu phí dụng mua được hy vọng rất tốt như vậy?” Sâu
trong đáy mắt cô có ánh sáng kỳ lạ.
“Tùy em lên tiếng.” Anh bước
về phía trước, đã sớm biết sự rung động dưới lớp băng của cô.
“Anh thanh toán vĩ khoản lần
trước anh nợ tôi đã.” Cô âm thầm thở ra.
“Anh đã chuẩn bị tốt, xí
nghiệp Trường Ấp là của em, nó hiện tại là đế quốc mỹ thực.” Anh không bỏ qua
mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt cô.
“Tôi biết, anh biểu hiện rất
khá.” Cô sao lại không biết cố gắng một năm nay của anh chứ?
“Cám ơn.”
“Như vậy, giờ thì lấy phí
dụng lần này trước.” Ánh mắt cô nhu hòa.
“Nói đi!” Anh lại tới gần cô
một chút.
“Tôi muốn... tim anh!” Cô
vươn ngón trỏ điểm vào ngực anh.
“Nó sớm là của em!” Anh nói xong gắt gao ôm cô, rốt cuộc nhịn không được,
cúi đầu tìm miệng cô, hôn cánh môi lạnh ấm giao hòa của cô.
Lãnh Quan! Lãnh Quan! Trong lòng anh gọi cô, không bao giờ nguyện buông cô
ra nữa.
Lãnh Quan nhắm mắt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ lấp lánh, ở đây an dưỡng
một năm, cô cũng đang chờ đợi giờ khắc này. Hai người tưởng niệm nhau triền
miên hôn để vuốt ve đau đớn vì chia lìa. Lãnh Quan vươn tay ôm cổ Kha Bá Ấp, dỡ
xuống mặt nạ lạnh lùng, cô vì người mình yêu, từ giờ trở đi, cô không còn là
Ngân Tuyết lạnh lùng, cô bỏ đi tư cách hội viên câu lạc bộ linh lực.
“Gả cho anh! Vĩnh viễn đừng rời khỏi anh!” Anh đem đầu c