Polly po-cket
Nhị Gia Nhà Ta

Nhị Gia Nhà Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321063

Bình chọn: 8.5.00/10/106 lượt.

c, ngày đó như thường lệ ta đang

giặt quần áo, liền nghe thấy ngoài viện đầy tiếng kêu la thất thanh. Ta

đang cảm thấy kỳ quái, liền nhìn thấy một đám quan binh vọt vào, lật tới lật lui trong phòng, hành động của bọn họ rất thô lỗ, rất nhiều bảo bối của Nhị gia đều bị đập vỡ.

Đêm hôm đó, quan binh đi rồi, ta thấy nội quyến trong phủ ôm nhau khóc lóc.

Tiếng khóc kia thê thảm vô cùng, kéo dài cả một đêm.

Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là từ ngày đó trở đi, Dương phủ đã không còn nữa.

Tòa nhà lớn bị niêm phong, một đám người

chúng ta đều chuyển đến tiểu viện mà lão gia đã mua trước đó ở ngoại ô.

Phu nhân triệu tập người làm lại, phát cho mỗi người ít bạc, bảo chúng

ta rời đi.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân

mặc đồ như bần dân chúng ta, nhưng mà phu nhân chính là phu nhân, mặc

cái gì thì bà cũng rất đẹp.

Lúc nhận bạc, ma xui quỷ khiến ta đã hỏi ra một câu –

“Phu nhân, Nhị gia chúng ta đâu rồi?”

Phu nhân nghe thấy lời ta hỏi, hai mắt đỏ hoe, che miệng khóc thành tiếng.

Ta không đi, ta cũng không biết rốt cuộc tại sao mình còn không đi.

Có lẽ là bởi vì ngày đó khi ta hỏi về Nhị gia, phu nhân đã rơi nước mắt.

Sau đó, toàn bộ người trong viện đều đi

sạch sẽ, không chỉ hạ nhân, ngay cả gia quyến cũng đều trở về nhà cũ để

nương nhờ thân thích, phu nhân cũng mang theo các vị tiểu thư rời đi,

trước khi đi còn nói với ta, bảo ta hãy trông nom viện cẩn thận, mấy

ngày nữa có lẽ Nhị gia sẽ trở về.

Nhưng mà Đại gia lại không đi.

Hắn nói Dương gia mà lão gia để lại không thể cứ như vậy mà sụp đổ, hắn nói phu nhân cứ trở về nhà mẹ đẻ trước,

sau này sẽ đón bà ấy trở về.

Cá nhân ta cảm thấy, những lời này chỉ thuần túy là để làm phu nhân vui mà thôi.

Hạ nhân trong viện chỉ còn lại ba người,

ta, Phùng bà, còn có một người làm trong viện Đại gia, ngay cả thê tử

của Đại gia cũng đi rồi.

Người làm kia gọi là Nguyên Sinh, có một

ngày khi đang làm việc hắn hỏi ta vì sao ở lại, ta không đáp, ngược lại

hỏi hắn vì sao. Hắn nói Đại gia có ân với hắn, hắn không thể vong ân phụ nghĩa, sau đó hắn lại hỏi ta, có phải là vì Nhị gia có ân với ta, cho

nên ta mới ở lại không.

Lúc đó ta liền cười ha hả.

Đừng nói là có ân, Dương Nhị gia với ta, không có thù đã là may lắm rồi.

Nhưng ta không có nói như vậy, bởi nói

xong còn phải tốn công sức giải thích. Ta liền nói phải, Nhị gia có ân

tựa trời biển với ta, cho nên ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa.

Nguyên Sinh nghe ta nói như vậy, kéo ta qua một bên, nhỏ giọng nói:

“Ngươi cũng là một người hầu trung thành, Nhị gia liền phiền ngươi chăm sóc vậy.”

Ta sửng sốt, trong lòng cảm thấy lời này chẳng giống nói đùa chút nào, bèn hỏi hắn: “Sao vậy?”

Sắc mặt Nguyên Sinh không được tốt lắm,

nói với ta: “Không phải thương đội đã xảy ra chuyện sao, ta nghe nói

không chỉ bỏ lỡ mối làm ăn, còn đụng phải kẻ thù.”

Ta hỏi hắn: “Kẻ thù gì?”

“Ai biết được.” Nguyên Sinh nói, “Làm ăn

buôn bán, còn thiếu kẻ thù sao, thấy Dương gia thất thế, đang trên đường trở về liền ra tay cướp. Lão gia cũng không có cơ hội thụ thẩm, liền ra đi, ôi…”

Ngươi đừng có thở dài nữa, ta lại hỏi hắn, “Vậy Nhị gia chúng ta đâu?”

Nguyên Sinh nói: “Nhị gia được cứu một mạng, nhưng…”

Ta thật muốn cho hắn một cái tát.

“Rốt cuộc làm sao vậy?”

Nguyên Sinh nói: “Nghe nói, thân thể hình như bị tàn phế rồi.”

Câu kia khiến ta cả ngày mơ mơ màng màng.

Nguyên Sinh nói chân Nhị gia bị thương

rất nặng, không thể động đậy được, hiện tại đã đỡ hơn một chút, đang

trên đường trở về Hàng Châu. Ta thử tính, bị thương rất nặng là có bao

nhiêu nặng? Gãy? Què?

Ngay lúc đó ta căn bản không lo lắng gì

nhiều, ta chỉ nghĩ, nếu như chân bị thương, nằm trên giường dưỡng thương một thời gian, bằng vào tính khí Nhị gia, không biết ăn bao nhiêu cái

đạp nữa.

Cho nên ta nóng lòng chờ Nhị gia dưỡng thương sớm tốt một chút.

Sự thật chứng minh, ta đã quá ngây thơ rồi.

Ngày Nhị gia trở về, ta ra mở cửa.

Nói thật, ta không nhận ra được.

Một chiếc xe bò dừng trước cửa, đánh xe

là một cụ ông, nhìn khoảng hơn năm mươi, ăn mặc rách rưới. Ta tưởng ông

ấy đến xin cơm, liền nói: “Ông à ông đi chỗ khác đi, chỗ chúng cháu cũng sắp đói tới nơi rồi.”

Ông cụ khoát khoát tay, chỉ chỉ phía sau, giọng nói đặc sệt khẩu âm vùng khác, nói với ta: “Có người dặn ta đưa

người này về, sau đó nhận hai lượng bạc.”

Ta nhìn ra phía sau ông ấy, trên xe bò

trải rơm rạ, loáng thoáng có bóng dáng quần áo. Ta đi tới, nói: “Cái này là gì, ai bảo ông tới ạ?” Ta còn tưởng rằng là ông ấy bán hàng, định

bảo ông ấy đi, kết quả lại nhìn thấy có người nằm trên xe.

Ta nhìn đến có nửa nén hương, mới do dự mở miệng.

“… Nhị Nhị Nhị, Nhị gia?”

Ta không biết Nhị gia có tỉnh hay không,

vì hắn mở mắt, nhưng lại không nhúc nhích, cũng không thèm chớp mắt,

nhìn rất đáng sợ. Tóc hắn rối bời, gầy như que tăm, trên người đắp một

lớp chăn rơm rất dày.

Ta thấy hắn không để ý đến mình, do dự

định dìu hắn, kết quả ông cụ kia lại bồi cho ta một câu, “Tiểu nha đầu

chậm chút! Đừng làm chết hắn.”

Ta liền lập tức không vui, m