Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323131

Bình chọn: 8.5.00/10/313 lượt.

ủa kẻ địch mê hoặc tâm trí!

Cỡ nào thất bại, cỡ nào đáng xấu hổ…

Ngày ấy, ta hồn xiêu phách lạc trở về nhà thế nào cũng không nhớ được, chỉ biết là cha ta sau khi dùng sau bữa tối sờ đầu ta nói: “Vân Tường, về sau nhất định phải cùng Hải Không chung sống với nhau thật tốt a.” Dáng vẻ kia thật giống như đã mang ta bàn giao ra ngoài.

Ta kinh ngạc hỏi hắn: “Hải Không là cái gì?”

“Con của Lục thúc, không phải hôm nay ngươi đã gặp sao, có thích không?”

Ta thất thần gật gật đầu nói: “Thích, Lục thúc đặt tên cũng thật hay, thật là có khí chất quân sự, không hổ là đệ nhất tướng quân của triều đình.”

Sao có thể như vậy, Lục Hải Không, quả thật ngươi cực kỳ khí phách a.

Kỳ thực, so với việc để lạc Lục Hải Không, mục đích nguyên bản của ta còn đáng sợ hơn. Nhưng là sau khi để lạc mất Lục Hải Không, ta lại chìm vào một nỗi sợ hãi thật sâu.

Sự sợ hãi phát ra từ những tưởng tượng bi quan, nếu Lục Hải Không như vậy chết đi thì không sao, nhưng nếu hắn bị người xấu bắt đi, bán làm cu li, làm nô tài, thậm chí…bán vào kỹ viện…Hình ảnh nào đó lóe lên trong đầu làm người ta hỏng mất.

Nếu là như vậy, ta nghĩ, mặc dù Sơ Không đến địa ngục, mặc dù liều mạng mất hồn mất vía cũng sẽ làm ta biến mất trong cả ba giới nha. Làm người cũng không thể đắc tội như vậy.

Ta đi trên đường la tên Lục Hải Không, chưa bao giờ mong hắn bình an vô sự xuất hiện trước mặt ta đến thế. Tìm một ngày cũng không có kết quả.

Sắc trời dần tối, bốn cửa đông tây nam bắc kinh thành bắt đầu đóng lại. Nếu có người đem Lục Hải Không bắt đi, lúc này chỉ sợ là đã ra ngoài thành rồi. Lấy sức lực của ta nhất định tìm không thấy người. Ta nghĩ Lục Hải Không tốt xấu gì cũng là con đại tướng quân, đại tướng quân chắc hẳn có thể sử dụng chút quyền lực tìm con, suy nghĩ đến đây, ta lập tức chạy về nhà.

Hai đèn lồng đỏ thẫm ở cửa phủ tướng quân đã thắp sáng, thị vệ đứng ngay thẳng. Ta đang muốn chạy vào đã thấy khuôn mặt áy náy của Tống cha đi từ trong ra, bên cạnh hắn là đại tướng quân. Tống cha lắc đầu nói: “Đều là do ta, thường ngày không dạy dỗ nha đầu kia cho tốt, để nàng lớn gan lớn dạ gây tai họa hôm nay. Lục huynh, khi tìm được nha đầu kia, nhất định mang nàng đến bồi tội.”

Trong lòng ta “Lộp bộp” một chút, không phải là Lục Hải Không xảy ra chuyện gì chứ. Nhất thời không kể Tống cha sẽ phạt ta như thế nào, ta đã vọt qua: “Cha, tướng quân, Lục Hải Không hắn…Hắn như thế nào?”

Lục tướng quân còn chưa nói, liền bị cha ta ngắt lời nói: “Như thế nào! Nha đầu ngươi còn dám hỏi thế! Thường ngày ta không quản ngươi, khiến ngươi không biết chừng mực. Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!” Tống cha nắm tay áo của ta, kéo ta đi về cửa tướng phủ, chưa vào cửa đã hét: “Lão Triệu! Mang gia pháp ra đây!”

Đây là lần đầu tiên Tống cha dùng gia pháp với ta, ta vừa sợ hãi bị đánh, vừa cố chấp hỏi: “Lục Hải Không thật sự bị người ta bán đi sao? Sao một thời gian ngắn vậy đã bị bán? Bán thế nào…Bán bao nhiêu?”

Tống cha tức giận đến run rẩy: “Ta thật muốn đem ngươi đi bán!”

“Tống huynh.” Lục tướng quân chen vào nói: “Vân Tường còn nhỏ, không hiểu chuyện là hiển nhiên, tiểu tử nhà ta cũng không xảy ra chuyện lớn gì, việc này liền cho qua đi.”

Ta không đợi Tống cha trả lời, liền chen vào nói: “Lục Hải Không không có chuyện gì lớn? Vậy là có chuyện nhỏ sao?”

Lục tướng quân có chút bất đắc dĩ nhìn ta thở dài: “Bị một ít… Người xấu bắt được, may mắn có ám vệ đi theo kịp thời, tiểu tử kia bị thương ở trán , may mắn là nhẹ. Nhưng hôm nay Vân Tường một mình mang Hải Không ra khỏi phủ tướng quân là không đúng nha.”

Nghe được Lục Hải Không không có chuyện gì, ta nhất thời thở nhẹ một hơi, cũng không để ý tướng quân nói gì sau đó, quay đầu nói với Tống cha: “Cha, người xem, không có việc gì, trinh tiết của hắn vẫn còn, mạng cũng còn a.”

Tống cha xoay gương mặt trắng xanh một hồi, Lục tướng quân ở sau đang khuyên cha ta một ít, nghe được lời này của ta, hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm Tống cha nói: “Mười tuổi cũng không nhỏ, chưa đến vài năm đã cập kê, Tống huynh quản giáo nghiêm khắc là đúng. Lục mỗ đi về trước.”

Ta đột nhiên cảm thấy bản thân vừa rồi đã nói một câu chuốc họa, đang muốn bù lại, Tống cha đem tay ta túm, kéo ta lảo đảo một cái nói: “Qua đây cho ta!”

Nghĩ đến từ đường bày đồ cúng cùng mây tre, cái mông của ta đã ẩn ẩn đau. Không có tiên pháp hộ thể, bị đánh cũng là việc nghiêm trọng a. Khóe miệng ta cong lên, trong mắt bắt đầu tụ tập nước mắt trong suốt: “Cha, nữ nhi sai rồi.”

Tống cha không thay đổi: “Ngày thường ta rất dung túng ngươi mới khiến ngươi có tính tình tung hoàng như hiện nay. Lần đánh hôm nay, cho dù người khóc ra máu cũng phải đánh!”

“Cha!” Nước mũi cùng nước mắt của ta đều chảy xuống, liều mạng dùng dáng vẻ trẻ con của Lục Hải Không quỳ xuống, ôm lấy đùi hắn, khóc khàn cả giọng: “Nữ nhi thật sự biết sai rồi! Ta không bao giờ mang Lục Hải Không ra phủ một mình nữa! Về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói! Mỗi ngày sẽ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách thêu thùa!”

“Hừ.” Tống cha cười lạnh: “Chiêu thức này ngươi đã dùng qua mấy lần rồi


Duck hunt