
đều đã ngồi ngay ngắn.
“Diệp Hy Nhã.” Cô chủ nhiệm gọi tên tôi.
“Dạ có.” Tôi hồi hộp đứng phắt dậy.
“Cô không phải đang điểm danh, em ngồi xuống đi.” Cô chủ nhiệm nhìn tôi bằng
ánh mắt có vẻ bất lực.
Cả lớp lập tức rộ lên một tràng cười, mặt tôi cũng bắt đầu nóng ran.
“Em ở tiểu khu Quang Cảnh đúng không?”
“Dạ đúng ạ.” Tôi khẽ gật đầu.
“Hôm nay sau khi tan học, em mang một bức thư đến cho bố mẹ của bạn Nguyên
Triệt Dã giúp cô, nói với họ rằng kể từ ngày tiếp nhận cậu ta vào danh sách
lớp, chưa buồi học nào thấy cậu ta lên lớp cả.”
“Dạ, nhưng thưa cô...” Tôi lưỡng lự một chút rồi giơ tay phát biểu, ‘‘Có thể
cho một bạn nữa đi cùng em được không ạ?”.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp cậu học sinh đó, đột nhiên chạy đến nhà cậu
ta liệu có đường đột quá không nhỉ?
“Vì nhà cậu ấy ở cạnh tiểu khu Quang Cảnh, nhà trường lại chưa hề liên lạc với
gia đình Nguyên Triệt Dã, nên mới nhờ em đi. Nhưng nếu sức khỏe em chưa hồi
phục hẳn, thấy không tiện thì cô có thể phân công bạn khác đi.”
“Dạ không ạ! Không ạ! Em khỏe hẳn rồi ạ... Em cũng rất tiện đường ạ... Em nhất
định sẽ gửi thư đến tận tay bố mẹ bạn ấy ạ.”
Trước đây, vì tôi bị bệnh nên thường xuyên được các thầy cô giáo quan tâm,
chính vì vậy mà lâu dần, tôi bị bạn bè xa lánh. Nên lần này khi nghe đến những
lời nói có hơi hướng quan tâm của cô chủ nhiệm, tôi lập tức đồng ý ngay với vẻ
hơi kích động.
“Nhớ là phải giao tận tay bố mẹ cậu ta đó.”
“Dạ.” Tôi gật đầu.
Lúc ngồi xuống, tôi vẫn không quên đưa mắt nhìn trừng trừng vào chỗ trống bàn
trên, hai hàm răng nghiến chặt, cái ý nghĩ vốn dĩ mong đợi kết bạn được với
người mới chuyển đến bỗng dưng cũng theo đó mà biến mất.
Cái tên chưa một lần gặp mặt kia, nếu không phải vì cậu không đi học, thì tôi
đâu phải chuốc lấy phiền phức như vậy chứ?!
Tan học, tôi ra về một mình, không có ai về cùng đường. Mà tôi nghĩ, dù có
người về cùng đường đi chăng nữa, họ cũng chẳng thèm đi cùng tôi đâu.
Cơn gió mát lạnh thổi qua, hai làn tóc bên má tung bay trong gió, tôi ngẩng đầu
quan sát bầu trời xanh thăm thẳm trong veo không một gợn mây, vô tình trào dâng
nỗi buồn thương cảm.
Rồi sẽ tới một ngày tôi chán ngán hết thảy mọi thứ nhỉ?
Có thể, tôi sẽ không còn đủ sức để làm thay đổi cách nhìn của mọi người về mình
nữa.
“Ơ? Qua mất rồi.” Tôi nhìn tờ giấy trong tay, trên đó ghi số 57. Lại phải vòng
lại, tôi đi đến trước cửa một ngôi nhà sơn trắng theo kiến trúc phương Tây đơn
giản.
“Số 57.” Tôi đối chiếu lại số nhà một lần nữa, rồi ấn chuông.
“Reng reng reng...”
Chuông cửa đã reo mấy hồi mà vẫn không có người ra mở cửa.
Lẽ nào không có ai? Thế thì làm sao mình hoàn thành nhiệm vụ được đây?
ừ, thế này vậy, đếm đến ba, nếu vẫn không có người ra mở cửa, sẽ quay về nhà.
Như vậy vừa có thể báo cáo lại với cô chủ nhiệm, vừa tránh được việc phải đối
mặt với những phiền toái khi gặp phụ huynh của cậu học sinh đó.
Một, hai... ba!
Đúng thời khắc tôi đếm đến ba, đúng lúc trong lòng tôi đang lâng lâng vui sướng
thì “cạch” tiếng cửa mở cất lên.
Ngất xỉu!
Trái tim lâng lâng trên chín tầng mây như bị rơi thẳng xuống đất từ độ cao mười
nghìn mét.
Mây đen kéo đến đè nặng trên đầu tôi, tôi định giả vờ như không biết và quay
người bước đi, trong lòng cầu khẩn người ta không nhìn thấy! Xin đừng nhìn
thấy!
“Này, tìm ai đấy?”
Một giọng nói trong trẻo vọng lại từ phía sau.
Giọng nói nghe quen quá, giống như tiếng nước chảy trong khe suối, làm cõi lòng
vốn đóng chặt cửa trốn ánh mặt trời của tôi bỗng nhiên mở toang như bị mê hoặc,
tôi đờ đẫn quay đầu lại.
Hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ chủ quan của tôi, chỉ thấy một chàng trai đang
đứng bên cánh cửa đang mở, dáng người cao cao, khuôn mặt thanh thoát bảnh bao.
Lúc đó, cậu ta mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng, trên áo còn in hình một
mặt cười khá lớn.
Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng.
“Nguyên Triệt Dã? Là cậu hả?” Sau khi thấy rõ gương mặt cậu ta, tôi thốt lên
đầy kinh ngạc.
Tôi tròn xoe mắt sững sờ nhìn con người đang đứng trước mặt mình, cậu ta chính
là anh chàng mà tôi gặp ở bệnh viện.
“Sao cậu lại biết tên mình?” Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Lúc ở... ở bệnh viện cậu đã nói với mình mà. Xem cậu kìa, không nhớ gì hết cả
hả?”
Tôi cố tình che giấu sự thật, bởi tôi hoàn toàn không muốn cậu ta nghĩ rằng tôi
không nghe thấy tên cậu lúc ở bệnh viện.
“Thật sao? Khà khà.”
Cậu ta nhìn tôi cười một cách kỳ quái, trong mắt thoáng lóe lên một tia sáng dị
thường, rồi nhìn tôi một lượt từ trên xuống như để thăm dò điều gì.
“Cậu đến đây có việc gì không?”
“Chẳng phải cậu đã chuyển đến học tại trường Dực Phong rồi sao? Vừa đúng cùng
lớp với mình, vì mấy ngày qua không thấy cậu đi học nên cô chủ nhiệm bảo mình
mang một bức thư đến gửi cho bố mẹ cậu.”
Tôi mỉm cười đắc ý, “Phen này cậu tiêu đời rồi”, rồi chờ đợi ánh mắt sợ hãi
kinh hoàng của cậu ta. Nhưng...
“Vứt nó đi!”
Trong câu nói của cậu ta vốn không hề có chút xúc cảm gì thể hiện sự sợ hãi,
ngược lại còn có gì đó âm u dồn nén.
“Ơ... hả?” Tôi ngẩn người, miệng há hốc, c