
ông thể nhìn thấy được.
Nghĩ đến đây, trước mắt tôi mọi thứ bắt đầu bị bao phủ bởi sương mù.
Rốt cuộc điều gì đã cản trở chúng tôi chứ? Tôi nhớ lại bí mật trong buổi tối
hôm hai đứa cùng ngắm cảnh đêm đã nói với nhau, còn buổi tối lần đầu tiên tôi
đến nhà cậu ấy, cậu ấy đã ôm tôi đứng dưới ánh đèn đường và buột miệng nói rằng
“đừng rời xa mình”...
“Nguyên Triệt Dã... cậu đã từng có bạn gái rồi, đúng không? Vì cô ấy, cậu
mới...” Tôi ngập ngừng, nghĩ xem phải nói tiếp thế nào thì nhận ra ánh mắt
Nguyên Triệt Dã đã trở nên u ám.
Tim tôi như ngừng đập. Lẽ nào đây chính là câu trả lời chính xác?
Bởi vì từng bị bạn gái rũ bỏ, nên mới chuyển trường đến đây, hơn nữa lại không
muốn yêu nữa, đây chính là bí mật của Nguyên Triệt Dã sao?
Tôi ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, sự ấm áp của Nguyên Triệt
Dã khi chạm vào lúc nãy vẫn còn đây, thế nhưng, con đom đóm cậu ấy đặt vào tay
tôi giờ không biết đã bay đi đâu rồi.
Mọi giấc mộng tưởng đẹp đẽ đều không thể đạt được, sau khi tỉnh giấc, sẽ không
còn tồn tại nữa.
Giống như hạnh phúc mà tôi lúc nào cũng mong đợi, có thể sẽ chẳng bao giờ đến
với tôi...
“Hy Nhã!”
“Là Hy Nhã phải không?”
Trong lúc chập choạng, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Quay đầu lại như
một cái máy, chỉ nhìn thấy một bóng đen đang đứng ngoài đoạn đường xi măng còn
ướt.
“Hy Nhã à?”
Mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng tôi biết giọng nói thân thiết đó là của
ai.
“Thần, em ở đây.”
“Bố em sợ đi đường ban đêm nguy hiểm, bảo anh ra tìm em. Chúng ta về nhà thôi!”
Thần nói vọng lại.
Tôi chần chừ quay đầu nhìn Nguyên Triệt Dã, cậu ấy không phản ứng gì, rồi tôi
gật đầu về phía Thần, “Vâng!”.
Có rất nhiều lời muốn nói chợt lóe lên trong đầu tôi, đã mở miệng định nói
nhưng lại thôi.
Tôi đi về phía Thần, anh cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận khoác lên người tôi một
cái áo khoác.
“Cẩn thận, gió đêm lạnh lắm đấy."
Sự quan tâm tỉ mỉ này khiến nụ cười gượng ép trên khuôn mặt tôi chợt vụt tan.
Tất cả sự mạnh mẽ giả tạo dần dần bị bóc trần, cuối cùng tôi cũng không thể
chịu đựng nổi sự đau khổ trong lòng, một giọt nước mắt chua xót trào ra khỏi
khóe mắt.
Những giọt nước mắt dưới ánh trăng bàng bạc phản chiếu thứ ánh sáng u buồn.
Tôi nắm lấy tay của Thần, thật chặt, giống như hai cánh tay này là một khúc gỗ
duy nhất nổi lên khi tôi bị rơi xuống nước, một khi đã bỏ ra, tôi sẽ chìm vào
dòng nước đau thương, tuyệt vọng không thể thoát ra được...
“Hy Nhã?” Một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Thần vọng đến.
“Em không sao mà.” Tôi ngẩng khuôn mặt bướng bỉnh lên, cố gắng mỉm cười.
Thần nhìn tôi, không cố hỏi thêm, đưa mắt nhìn về bóng người bất động ở phía
bồn hoa bên kia.
Nguyên Triệt Dã cũng nhìn về phía chúng tôi, nhưng cậu ấy dường như không nhìn
tôi, mà nhìn Cố Hạo Thần đang đứng bên cạnh tôi.
Hai người bọn họ lặng lẽ nhìn nhau một lúc.
Sau đó, Thần nhẹ nhàng dắt tay tôi, giọng nói to hơn chút, lịch sự hướng về
phía bên kia: “Anh sẽ đưa Hy Nhã về nhà. Cảm ơn cậu tối nay đã chăm sóc cho cô
ấy”.
Không nghe thấy Nguyên Triệt Dã trả lời, nỗi đau khổ ập tới như muốn xé nát
trái tim tôi...
“Chúng ta về nhà thôi, Hy Nhã.” “Vâng.”
Ánh trăng mờ nhạt.
Tôi nắm chặt tay Thần.
Bàn tay ấm áp đó, giống như khi còn nhỏ tôi bị bạn bè ức hiếp đã đến an ủi dỗ
dành tôi, dắt tôi về nhà, khiến tôi cảm thấy yên bình.
Thế nhưng, tại sao vẫn có cảm giác làm rơi thứ gì đó lại phía sau...
Trái tim, xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Con đường dường như dài vô tận.
Ánh trăng mông lung.
Tôi cùng Thần bước từng bước về phía trước. Nỗi buồn không thể nói ra cứ thấm
cả vào sắc đêm, ngay cả đã khoác trên người chiếc áo khoác nhưng cái lạnh toát
ra từ sâu thẳm con tim lại giống như dòng máu chảy khắp toàn thân, vô cùng lạnh
lẽo.
Chỉ còn lại... bàn tay được nắm, vẫn còn giữ lại hơi ấm.
“Thần, em thua rồi.”
Ở đầu con ngõ gần nhà, tôi đã không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng,
ngẩng đầu lên và nói với Thần tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay.
Cả việc uống rượu và việc tôi thất bại trong lần thứ hai thổ lộ tình cảm.
Thần chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không ngắt lời tôi nói.
“Thật không ngờ khi mới bắt đầu mà đã định sẵn kết cục. Em đã thua một đối thủ
chưa từng biết mặt, em thật sự không cam tâm.”
“Không sao mà. Hy Nhã của chúng ta đáng yêu thế này, lo gì không có ai thích
chứ." Thần đưa tay bóp đầu mũi tôi, ánh trăng bên khuôn mặt tôi tạo thành
một đường viền ấm áp.
“Anh đang an ủi em hả?”
“Cũng là đang nói lên một sự thật mà, hi hi.”
Thần mỉm cười, tâm trạng tôi cũng dần trở nên thoải mái hơn.
“U u u...”
Vào tới sân nhà, tiếng kêu yếu ớt của con vật nào đó đã thu hút sự chú ý của
tôi và Thần.
Lần theo âm thanh đó, chúng tôi đi vòng quanh mấy bụi cây ở góc sân, dễ dàng
tìm thấy mục tiêu.
“A! Là mấy chú cún con này!” Tôi mừng rỡ ngồi xuống, vạch mấy nhành cây thấp bé
ra, ba chú cún con lập tức bắt gặp ánh mắt của tôi.
Trông chúng có vẻ đói rồi.” Thần phán đoán.
“Mẹ của mấy chú cún này sao không trông chúng nhỉ? Thật tội nghiệp quá.”
Cơ thể ấm áp của mấy chú c