
hếch, cũng chẳng
bị bệnh gì! Không những thế, vừa nãy cậu ta còn xuất sắc dùng câu hỏi vòng vèo
để làm tôi choáng váng và tự thừa nhận mình là kẻ “bất bình thường”.
Nhìn bộ dạng đầm đìa mồ hôi, gương mặt đỏ ửng như tôm luộc của tôi, cậu ta nở
nụ cười đắc ý khiến người khác tức đến hộc máu. Nụ cười đó sáng loáng, chỉ
trong tích tắc đã làm mắt tôi sáng rực. Phía sau ô cửa vốn hơi lờ mờ, nhờ nụ
cười đó mà ánh mặt trời chen nhau ùa vào, nhảy nhót trên mái tóc ánh vàng kim
bắt mắt của cậu, khiến tôi có cảm giác như đang đứng chiêm ngưỡng một bức tranh
trừu tượng ở thế kỷ XVI.
Không hiểu tại sao, nhưng trong không gian bé nhỏ này đột nhiên ngập tràn hoa
tường vi, và ngay cả những chiếc gai nhọn đang vươn ra kia cũng bỗng trở nên mê
hoặc lạ kỳ.
“Cậu! Cái đồ...” Tôi nghiến răng định nói gì đó, nhưng lại không thể tìm ra
được từ nào để phản pháo lại lời bình luận “đồ ngốc” về tôi vừa nãy của cậu ta,
cuối cùng chỉ biết trợn trừng mắt
đằng đằng sát khí nhìn cậu ta.
“Còn nữa, cậu không hề cảm thấy rằng lúc này bộ dạng cậu trông rất đáng sợ
sao?”
“Hả?”
Tâm trạng tức giận của tôi trong giây lát lại bị câu hỏi kỳ quái của cậu ta cắt
đứt, nhưng lần này, tôi đã biết kìm nén, kiên quyết giữ bình tĩnh, quyết không bị
mắc lừa như lúc nãy.
Cậu ta nhìn tôi, khóe miệng bên trái khẽ nhếch lên tạo thành một hình vòng cung
đẹp mê hồn, khiến con tim tôi bỗng nhiên đập rộn ràng.
“Cậu thật sự không nhận thức được một chút nguy hiểm nào hả? Hay là... cậu cố
tình đấy?”
Nói xong, cậu ta từ từ nghiêng người, hai tay chống vào tường đẩy tôi lọt vào
giữa, khuôn mặt cậu ta dần dần áp sát về phía tôi...
Hơi thở của cậu ta thoảng qua, lướt nhẹ qua vành tai tôi, khiến làn da trong đó
bắt đầu nóng ran như phải bỏng. Dường như có một dòng chảy ngầm nào đó rất mạnh
đang muốn trói chặt tôi và cậu ta lại với nhau.
Trong lòng tôi bỗng gióng lên hồi chuông báo động.
Đúng vậy, khoảng cách giữa tôi với cậu ta từ đầu đến giờ lúc nào cũng gần sát
như vậy, bây giờ lại còn ở trong một góc thế này, liệu cậu ta định... định giở
trò gì với tôi đây?
Mặt cậu ta càng lúc càng áp sát tôi hơn. Và đến khi gương mặt đó chỉ còn cách
tôi chừng một milimét, tôi đã dùng hết sức bình sinh hét lên...
“Cứu tôi với!”
Có lẽ bị tiếng hét đột ngột đó làm cho giật mình, cậu ta ngẩn người một lúc,
rồi nhìn xuống, khóe miệng cử động, không nhịn được, cậu ta phá lên cười, mà
còn cười như bắt được vàng, cười vật vã, cười càng lúc càng khoa trương.
“Ha ha, ha ha ha ha...”
Dù thế nào đi nữa thì vẫn phải công nhận rằng, nụ cười của cậu ta rất rực rỡ
tươi sáng, làm tôi nhớ đến bầu trời trong những ngày hè nắng đẹp.
Không gian hình như phảng phất mùi hương hoa tường vi.
Tôi đứng ngây ra nhìn cậu ta buông tay xuống, chân bước lủi về sau mấy bước và
nói nhỏ: “Đồ ngốc”.
Choáng! Chút cảm tình với cậu ta vừa mới nhen nhóm đã bị chính cậu ta xé vụn
không thương tiếc. Tôi bất lực nói với cậu ta: “Cậu có thể đưa cho mình một cây
gậy gỗ được không?”.
“Sao hả? Muốn khiêu chiến với mình hả?”
“Không, cậu lấy nó mà đánh mình ngất đi cho rồi!”
“Ha ha...”
Cậu ta lại cười, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, trên mặt lộ rõ vẻ thích thú như
đang phát hiện ra món đồ chơi nào rất thú vị vậy, rồi cậu ta từ từ đưa bàn tay
phải lên hướng về phía tôi.
Và tôi lại được phen thẫn thờ, ôi những ngón tay sao mà đẹp quá, vừa thon dài
vừa sạch sẽ, ngón nào cũng có thể coi là tuyệt tác. Cậu ta chỉ chỉ vào trán
tôi, cảm giác lành lạnh, mang theo chút lực khe khẽ.
“Đúng là một cô ngốc đáng yêu, cô bé tên gì?”
Nhịp đập con tim bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, đập thình thịch liên
hồi... âm thanh ấy cứ dồn dập vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
Toàn bộ các dây thần kinh trong cơ thể tôi bỗng trở nên nhạy cảm khác thường.
Loại cảm giác này khiến tôi vừa thấy sợ vừa mang theo cảm giác hưng phấn, ngay
cả những đầu ngón tay cũng bắt đầu run lên.
“Diệp Hy Nhã. Còn cậu?”
Nói xong, có lẽ vì quá căng thẳng nên vừa nói xong, thế giới trong đôi tai tôi
ù đi, giống như chiếc ti vi đen trắng sau khi nhập nhằng xoẹt xoẹt một lúc, thì
mọi âm thanh đều lặn mất tăm.
Lại nữa rồi...
Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng đã tới rồi...
vốn gặp vấn đề trở ngại về thính giác, nên chỉ cần có chuyện gì đó căng thẳng
là tôi sẽ mất đi khả năng nghe, mặc dù mỗi lần như vậy thời gian không kéo dài,
nhưng cũng sẽ làm tôi để lỡ mất một vài thông tin quan trọng nào đó, giống như
lúc này đây...
Anh chàng đứng trước mặt tôi đang nói với tôi, miệng há ra ngậm vào, để lộ ra
hàm răng trắng đều, đôi môi cong gợi cảm mang theo một chút gì đó uể oải, giống
như ánh mặt trời trong vắt sau buổi trưa hè, tuy hơi chói mắt nhưng dễ chịu.
Nhưng...
Tôi lại không thể nghe được những điều cậu ta nói, không nghe được dù chỉ một
lời!
Thế giới tĩnh lặng sao mà đáng sợ.
Tôi siết chặt hai bàn tay, cố gắng hít thở sâu, cố gắng cân bằng nhịp đập của
con tim.
Hít vào...
Thở ra...
Thả lỏng! Nhanh chóng thả lỏng bản thân đi!
Không được căng thẳng! Chỉ cần không căng thẳng, khả năng nghe sẽ phục hồi lại