
hị, lúc này anh mới thoáng an tâm. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô, lòng anh lại nhói lên, anh không nhịn được, cúi đầu, hôn lên đôi một sưng tấy của cô.
“Bé à, người phụ nữ kia bị anh đuổi xuống xe rồi, chính cô ta tự mình ngồi lên mà” Anh ngừng lại rồi thêm một câu, “Anh không biết cô ta, thật đấy”
Bối Bối im lặng, có điều cô đã không còn khóc nữa, đôi mắt đỏ lên, không nói lời nào
“Bối Bối, em đừng rời xa anh…” Sa Nghị thấy Bối Bối im lặng, tâm trí anh trở nên rối loạn, “…van em”
Bối Bối giương mắt nhìn Sa Nghị, khuôn mặt anh rất đau khổ, Sa Nghị thấy Bối Bối đã có phản ứng, anh bèn thoáng có hy vọng trở lại, “Bé à, xin em, đừng rời xa anh”
“Tại sao đến muộn?” Bối Bối mở miệng hỏi
Sa Nghị lập tức giống như học sinh tiểu học khẩn trương trả lời câu hỏi, “Chờ người của công ty đối tác tới ký kết hợp đồng, sau đó một chị già trèo lên xe anh, anh đẩy chị ta khỏi xe, vì vậy nên tới trễ”
“Chị già nào?” Bối Bối bắt được mấu chốt.
“Đó là người của bên kia tới ký hợp đồng” Sa Nghị cẩn thận dùng từ
“Vậy mà anh nói không quen? Anh gạt em” Bối Bối kích động
“Không phải, không phải, thật sự không biết mà, anh chưa từng nói chuyện với chị ta, thật mà” Sa Nghị cuống cuồng giải thích
“Vậy sau này vẫn gặp chị ta sao?”
“Ngày mai phải đi xác định đề án một chút, có thể sẽ gặp, về sau thì không” Sa Nghị khẳng định
“Ngài mai em muốn đi cùng anh”
“Hả…?” Từ trước tới giờ Bối Bối luôn ngại tới công ty anh, vì ngại phải kiếm chế và nhàm chán.
“Sao? Không muốn?”
“Không phải, không phải, được chứ, dĩ nhiên”
“Hừ, em không hỏi anh, đấy là em thông báo cho anh biết, ngốc” Cứ tưởng Bối Bối chỉ nói đùa, không ngờ hôm sau, lần đầu tiên cô thức dậy còn sớm hơn cả Sa Nghị, ăn sáng xong, Bối Bối vào phòng thay quần áo, Sa Nghị thì dọn bàn.
Dọn xong, anh định bước khỏi cửa thì Bối Bối ra theo, Sa Nghị trợn tròn mắt. Tất ren đen, váy voan nhiều nếp gấp, bên ngoài khoác một chiếc áo ren tua, tóc búi lệch, khuyên tai ngọc trai. Gương mặt cô trắng nõn, làn da mềm mại tinh tế, trông cô vừa giống một nụ hoa mới hé, không nhiễm một hạt bụi nào, vừa giống một yêu tinh xanh, ma mị quyến rũ.
“Bối Bối, em…hôm nay…mặc thế này đi học à?”
“Ừm, hừ, có gì không” Vừa nói cô vừa xỏ giày
“Bé à, đừng như vậy, thay bộ khác đi, mặc thế này đi học không phải là em muốn cố tình làm trễ nãi việc học tập của các bạn khác đấy chứ?” Anh nhìn mà còn vậy, nếu những thằng nhóc kia thấy thì không phát điên mới lạ
“Ai bảo em tới trường?” Bối Bối hỏi vặn lại
“Hả….hôm nay không phải cuối tuần mà”
“Em đã gọi điện cho thầy giáo để xin nghỉ rồi, hôm nay em đi theo anh tới công ty”
“Bối Bối, chuyện này…”
“Đi thôi”
__________________
Dọc đường, Sa Nghị vẫn đang trong tình trạng hóa đá, Bối Bối thế này không còn giống một đứa trẻ chỉ biết nũng nịu trốn trong lòng anh nữa, cô biết mình muốn gì, cô đã hiểu được yêu và được yêu, bảo vệ và được bảo vệ là thế nào. Điều này khiến Sa Nghị rất vui mừng, Bối Bối trưởng thành rồi, nhưng chuyện này cũng làm cho Sa Nghi phải lo nghĩ nhiều, Bối Bối như vậy thực sự đủ để thu hút bất kỳ ánh mắt của bất kỳ một người đàn ông nào, yên tĩnh như xử nữ, linh hoạt như thỏ con, thuần khiết như hoa nhài, quyến rũ như yêu tinh.
Bước qua cổng chính công ty, nhân viên đang chuẩn bị chào hỏi Tổng giám đốc thì liền phát hiện một cô gái trẻ thanh tú xinh đẹp đang kéo cánh tay của tổng giám đốc. Wow, tin hot nha, một tổng giám đốc luôn luôn không ăn mặn, giữ mình trong sạch, hôm nay lại dẫn theo phụ nữ tới. Nhân viên công ty không ai biết Bối Bối là chuyện bình thường, bởi vì cô chưa bao giờ tới công ty của anh, cô ghét cái môi trường toàn sự cạnh tranh này, không thích một chút nào.
Vào phòng làm việc của Sa Nghị, Bối Bối tò mò nhìn khắp nơi, không tệ, không tệ, vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, một cái bàn làm việc lớn, một cái ghế tựa xoay, một bộ sofa dài. Còn có một gian phòng nhỏ, cô mở ra nhòm, bên trong có một chiếc giường, tủ lạnh và TV.
Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế tựa sau bàn làm việc, cô xoay vòng vòng, cảm thấy rất thoải mái. Trên bàn có hai khung ảnh, một cái là ảnh Sa Nghị chụp cùng bố mẹ, một cái là anh với Bối Bối. Sau đó, cô mở hết các ngăn kéo, ừm, không giống như anh đang có người đàn bà khác, cô thoáng yên tâm.
Sa Nghị nhìn Bối Bối kiểm tra khắp nơi, anh thoải mái cởi áo ves, rồi sắn tay áo lên, làm cho Bối Bối một cốc sinh tố.
“Nghị Nghị”
“Ừ?”
“Sao phòng làm việc của anh lại có giường?” Bối Bối híp mắt hỏi
“Để anh nghỉ ngơi vào buổi trưa” Không hiểu cô muốn hỏi gì, anh bưng cốc nước sinh tố cho Bối Bối.
“Nghỉ ngơi với ai?” Cô hỏi tiếp
“Hả?” Lúc này, Sa Nghị trợn tròn mắt, cô hỏi cái gì vậy, nghỉ ngơi với ai hả? Đương nhiên là một mình anh rồi
“Không phải ngủ cùng phụ nữ đấy chứ?”
Anh vươn tay ra ôm lấy Bối Bối, rồi ngồi xuống, đặt cô lên đùi mình, “Bé à, đừng nói là chiếc giường kia, mà là cả gian phòng ấy, đừng nói là phụ nữ, ngay cả sinh vật là giống cái cũng chưa từng bước vào đó đâu”
Cô từ tử thả lỏng, dựa vào lồng ngực Sa Nghị, “Thế còn được, hừ”
Cô mở máy tính của Sa Nghị, chả có gì vui, toàn là những