
ên chuẩn bị tâm tư mới tốt."
Trầm mặc, sau hồi lâu, Hải Khiếu nói lại: "Em hiểu rõ rồi."
"Như vậy – hẹn gặp lại, Hải Khiếu." Cách ngại nhiều năm mặc dù tiêu trừ,
nhưng, còn phải qua chút ngày giờ, bọn họ mới có thể tìm về thân mật
không khoãng cách đã qua.
"Gặp lại, anh hai."
Hải Khiếu
kết thúc trò chuyện, đưa tay vuốt vuốt mi tâm (vùng trên sống mũi giữa
lông mày). Hắn và anh hai bởi vì một người phụ nữ mà có cách ngại, không ngờ lại được hóa giải đơn giản nhờ hai người phụ nữ khác, mà Tâm La
thậm chí hoàn toàn không hiểu được đoạn chuyện cũ xém xíu khiến anh em
bọn họ tuyệt giao.
Chẳng qua là, Hải Âm nói – cô ta – sắp trở về rồi.
Hắn hơi bất an. Có lẽ, hắn nên tìm thời điểm thích hợp nói với Tâm La về
quá khứ của hắn. Hắn hi vọng có thể chia sẻ quá khứ với Tâm La, phải có
hiện tại, sáng lập tương lai, chỉ muốn cùng cô.
Ai. Hắn im lặng
thở dài, công thành danh toại như hắn, lý nên hăng hái mới đúng, nhưng
hắn lại chỉ có phiền não vô tận. Phiền não a, chẳng lẽ là trước kia hắn
quá phong lưu, hiện tại quả báo tới?
Buổi tối, đợi Anh Nhất làm
xong bài tập, lên giường ngủ rồi, Tâm La xin chú Toàn muốn một bình nước nóng, pha Thương Sơn Tuyết Lục thượng hạng, ngồi ở trên ban công, vừa
hưởng thụ gió đêm hè phơ phất qua người, vừa tỉ mỉ thưởng thức trà. Gần
đây cô và cụ ông học tập trà đạo, Nhậm Thất nhìn thấy, nói chú Toàn đưa
cô vào đường tu thân dưỡng tính, cô chỉ cười, không cảm thấy khoa trương đến thế.
Ở chung với chú Toà, khiến cô có cảm giác đang hưởng
tình thương của cha. Cụ ông hiền lành cơ trí, từ trên người ông, không
cảm giác được hung ác mảy may, nhưng từ thái độ như dòm báo của Nhậm
Thất và thị vệ trong vườn. Đó là một lão nhân đã trải qua chuyện xưa
tràn đầy tang thương. Cô thường thường nghĩ, đợi cô già rồi, làm người
có thể rõ ràng bằng một nửa chú Toàn, cô đã cảm thấy thành công. Vì vậy, cô hết sức thích thân cận chú Toàn.
Tâm La không chút để ý hớp
một ngụm trà, có cũng được mà không có cũng không sao ngắm nhìn chấm nhỏ ở trời xa. Không có cảm giác kỳ lạ gì, giống như thần hồn không biết đi nơi nào, nhưng, cô không ghét.
Bỗng dưng, tiếng gõ cửa truyền
đến từ sau lưng, có vẻ cực kỳ rõ ràng trong ban đêm yên tĩnh. Cô lười
đứng dậy, vì vậy khẽ mở cửa. Một lát, mùi thơm quen thuộc truyền vào mũi của cô.
"Nhị gia." Tâm La kêu, hết sức chắc chắn người đến là hắn.
"Em cũng không quay đầu lại, sao biết là anh?" Hải Khiếu không phải không tò mò.
"Ngài chỉ dùng nhãn hiệu nước hoa Hermes[2'> này, mà, trong vườn Hải Nhiên,
người tới chơi vào buổi tối, thật sự cũng không nhiều."
"Tâm La." Hải Khiếu ngồi xuống bên cạnh cô. "Vẫn không có cơ hội hỏi em, em ở trong vườn Hải Nhiên có quen không?"
Tâm La suy nghĩ một chút, thành thật trả lời.
"Nơi này là một trang viên vô cùng vẻ đẹp lệ, lại ít có quấy nhiễu từ bên ngoài, là sân nhà lý tưởng mỗi cô gái hướng tới."
Hải Khiếu trầm giọng cười. "Tâm La en nói chuyện càng ngày càng giọt nước không lọt."
"Nhị gia, có muốn uống một ly trà hay không?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn, biết
hắn quyết không phải đêm hè nhàm chán, tìm đến cô nói chuyện giết thời
gian, nhất định là có chuyện. Cô không vội hỏi thăm, hắn tóm lại sẽ nói.
"Phong cảnh mỹ lệ hơn, mỗi ngày nhìn nó, cũng khó tránh khỏi sẽ nhàm chán. Em
không phải là người hà khắc. Tại sao không đi ra ngoài chơi? Anh Nhất
không phải con nít, em phải canh chừng trông nom 24h, em có rất nhiều
thời gian giải trí." Hắn lấy cốc trà cô uống phân nửa trong tay cô ra,
trước tầm mắt cô, uống xuống.
Tâm La quyết không là thiếu nữ ngây thơ, thấy đàn ông uống chung ly nước với cô lại cảm thấy là hôn gián
tiếp, chẳng qua là tự dưng, nhìn Nhậm Hải Khiếu làm động tác giống vậy,
lại làm cô nhớ lại nụ hôn bên bể bơi. Kìm lòng không được, cô chuyển mắt đi.
"Nhị gia có đề nghị gì hay?"
Hải Khiếu không có coi thường động tác cô nho nhỏ cô, giương môi mà cười vì quỷ kế được như ý.
"Không bằng để cho anh tận tình chủ nhà, mời làm em bạn gái, tham gia tiệc tối ba ngày sau, em nói tốt không?"
"Đây là Nhị gia muốn mời sao?" Tâm La càng hiếu kỳ động cơ của hắn là cái gì.
"Uh"
"Em có quyền cự tuyệt không?"
"Dĩ nhiên, nhưng –" hắn có chút ác liệt dừng một chút, lại nói: "Nếu như
Anh Nhất biết bảo mẫu của nó chưa từng đi ra ngoài, không có ước hẹn
riêng, anh nghĩ, trưởng thành sớm như nó, có thể đau lòng hay không?"
"Nhậm, Hải, Khiếu!" Tâm La cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ thấp giọng kêu tên của hắn. "Anh Nhất là con của anh!"
"Anh biết rõ." Hắn cười khoan thai tự đắc. "Anh cũng biết rõ em thích con trai anh, quyết không nhẫn tâm thấy nó không vui."
"Anh chắc chắc em thật sự sẽ không tức giận, phải không?" Cô không tự chủ
dính vào động tác thói quen thường ngày của hắn, nheo mắt lại.
Hắn không đáp, chẳng qua là vươn tay, xuyên qua tóc mềm nhẵn khô mát tự
nhiên sau khi cô tắm xong, dùng ngón tay nhẹ nhàng phủ trên cổ của cô.
Hắn biết vẻ đẹp của cô rất rõ, cô quá thiện lương, coi như hâm mộ cuộc
sống của người khác hơn nữa, cô cũng không biết dùng thủ đoạn tổn thương người khác để