
Khiếu vùi đầu xử lý văn kiện trong tay, không muốn để ý tới khẩu chiến giữa hai người.
Nhưng cố tình, Đông Trẫm thật có bản lãnh khiến chuyện đơn giản nhất thành một chủ đề biện luận không rõ.
"Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Một người phụ nữ có trình độ học vấn cao cùng với mỹ lệ, bỏ công việc thật tốt không làm, cố ý chạy đến
trong vườn Hải Nhiêm làm bảo mẫu cũng thôi, lại vẫn không có bất kỳ hoạt động riêng, cuộc sống như một ông tăng khổ hạnh, rất kỳ quặc."
"Đông thiếu, ngài thật không phải là Đông thiếu phong lưu, ngài nên đi viết
tiểu thuyết suy luận." Nhậm Thất không nhịn được trợn trắng mắt.
"Chẳng lẽ các cậu không cho là cô có mục đích khác mới đến gần Nhị gia và Anh
Nhất sao?" Đông Trẫm càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, "Trước lung lạc Anh Nhất, tiếp quyến rũ Nhị gia, khiến các người cúi đầu nghe theo cô,
nói gì nghe nấy. Kết quả là, Nhậm gia mất danh, thời đại của Võ Tắc
Thiên lại tới."
"Vừa rồi tôi nói sai rồi, hiện tại sữa chửa. Đông thiếu ngài nên đi viết ân oán nhà giàu có." Nhậm Thất ngay cả khí lực
trợn trắng mắt cũng tiết kiệm.
Hải Khiếu bị đối thoại của hai
người bọn họ chọc cho phiền lòng, nhẹ nhàng vỗ bàn, thanh âm mặc dù
không lớn, cũng lập tức khiến cho hai người đang lấy cãi nhau làm thú
vui yên tĩnh trở lại.
"Còn không chuyên tâm?" Hắn hỏi, thanh âm không giận mà uy.
"Vâng" Nhậm Thất vội vàng nâng văn kiện bên tay lên. "Hợp đồng của Tập đoàn
Hành Viễn với một công ty bảo an đã đến thời hạn, cố ý hợp tác với Nhâm
thị. Dự án thu mua Hoa Hải đã soạn hợp đồng, chỉ cần hai bên không có dị nghị, là có thể ký kết hiệp ước chính thức. Còn có tập đoàn Thiên Vương hi vọng có bảo an của Nhâm thị ra mặt bảo vệ một nhóm vật triển lãm,
toàn bộ là Tống sứ trân quý."
Đông Trẫm nghe vậy, huýt sáo một hơi, buôn bán lớn!
Tập đoàn Thiên Vương? Hải Khiếu lấy mắt kiếng xuống, nhìn về Nhậm Thất.
"Thiên vương, là Tâm La –" hắn muốn xác nhận.
"Đúng vậy, lúc trước cha mẹ của Mật tiểu thư đảm nhiệm quản sự trong nhà của
Vương lạc Hành - tổng giám đốc Thiên Vương." Nhậm Thất lập tức hiểu ý.
"Cả nhà Mật tiểu thư rất được Vương gia chiếu cố, ngay cả sau khi cha mẹ Mật tiểu thư qua đời vì tai nạn, Vương gia vẫn ra tiền cho Mật tiểu thư hoàn thành việc học đại học. Cũng coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ."
"Nghe cũng không phải nhà vì tiền bất nhân." Đông Trẫm phát biểu cảm nghĩ.
Thật là như vầy phải không? Vậy tại sao lúc gần tối, lời của Tâm La nói với
Anh Nhấ, lại dường như là cô đã từng bị đối đãi tương tự như vậy? Vương
gia, tại sao hậu đãi ba người Mật gia như vậy? Hai tay Hải Khiếu chống
cằm, lâm vào trầm tư.
Nhậm Thất và Đông Trẫm nhìn nhau. Nhị gia rất để ý Mật Tâm La.
"Người nào đang thương thuyết với Thiên Vương?" Hải Khiếu thả tay xuống, đóng văn kiện lại.
"Vân Lưu và Phong Diệm." Nhậm Thất lựa ra một phần trong rất nhiều văn kiện đưa lên.
"Đi nói cho bọn họ biết, tôi tự mình nhận." Hải Khiếu từ sau cái bàn đứng lên. "Hôm nay liền đến nơi này thôi."
"Dạ, Nhị gia." Nhậm Thất khom người, cùng Đông Trẫm đưa Hải Khiếu rời đi thư phòng.
"Nhậm Thất, hắn không phải thật muốn ra mặt chứ?" Đông Trẫm hoài nghi hỏi.
"Ngài nghe Nhị gia nói đùa lúc nào?" Nhậm Thất kéo Đông Trẫm chạy ra ngoài, "Đêm, Đông thiếu ngài cũng nên trở về."
"Cậu đuổi tôi đi? !" Đông Trẫm không thể tin la lên.
"Nhị gia cũng không giữ ngài qua đêm."
"Nhậm Thất chết tiệt, cậu nhớ kỹ cho tôi, một ngày kia tôi muốn cho gương mặt của cậu đẹp mắt!" Đông Trẫm khoa trương tựa như ác thiếu cường đoạt dân nữ, chỉ ở chóp mũi Nhậm Thất.
"Tiểu nhân mỏi mắt mong chờ." Nhậm Thất vẫn là bộ dạng tám gió thổi khồn động.
"Chú Toàn, Nhậm Thất khi dễ tôi." Đông Trẫm vừa chạy ra ngoài, vừa tố khổ với lão quản gia đứng cạnh cửa tiễn khác.
"Cậu không khi dễ tiểu Thất đã rất may, chẳng qua là, đừng đùa qua lửa, về
sau khó có thể dọn dẹp." Lão quản gia cười ha ha phất tay bước đi thong
thả. Xem ra, mùa xuân trong vườn Nhậm gia tới rồi. Nhìn kia, cảnh tượng
náo nhiệt cỡ nào, lão gia, người phải phù hộ Nhị gia, để cho hắn nắm
chặt mùa xuân chân chính này, ngàn vạn đừng bỏ qua.
Đông Trẫm như có điều suy nghĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn chú Toàn, mỉm cười đi ra
Sướng Thúy cư, mặt mày cúi xuống che lại ánh mắt quỷ dị của hắn. Tâm La ngồi trên khăn trải trên thảm cỏ, mang sách, lười biếng dựa vào một
gốc cây ngô đồng khô. Kể từ lần trước bị Vân Trạch làm bị thương nhẹ
rồi, Nhậm Hải Khiếu liền cấm đoán thị vệ Nhậm gia đấu với cô, cô cũng
không có bước vào sân tập nửa bước. Khi Anh Nhất đi học, cô chỉ có thể
tìm chút chuyện để làm. Hôm nay trời trong nắng ấm, chính là ngày đẹp
giữa xuân, cô ở trong vườn hoa sức sống dồi dào của vườn Hải Nhiên, trộm qua thời gian rãnh rỗi của mình.
Chú Toàn biết cô muốn dạo chơi ở trong vườn hoa, đặc biệt chuẩn bị ít bánh ngọt cho cô.
"Tâm La, cháu cứ thoải mái chơi trong vườn."
"Chú Toàn, tới vườn Hải Nhiên, cháu cơ hồ thành người rỗi rãnh mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngay cả ngài cũng khích lệ cháu chơi, chỉ sợ
cháu thật sự quên mình tới làm cái gì." Cô cười