
hì quá xa rồi…” Cô nói, “Bạn trai còn chưa có….. tôi kết hôn với ai chứ……..”
“Với tôi.”
Cô bị dọa không nhẹ: “Với ai?”
Sắc mặt anh bình tĩnh: “Với tôi.”
“Anh…anh đùa gì đấy…”
“Tôi rất nghiêm túc.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Gả cho tôi được không?”
Bộ não của cô bị chết máy.
“Anh…anh nhất định là uống say rồi…”
“Tôi chưa bao giờ say.”
Cái này cô đã từng nghe hai cụ Chung nhắc tới. Người này không biết tửu lượng của mình bao nhiêu, bởi vì chưa bao giờ vượt quá mức kia.
Này…rốt cuộc xảy ra chuyện gì…
“Vương Vượng Vượng,” anh hỏi, “Em hiểu chưa?”
“Hiểu cái gì…”
“Hiểu được tôi thích em.”
Cô hết hồn nói không nên lời: “Không thể nào…”
“Nếu không thì tại sao tôi giữ lại bộ lễ phục này?” Anh nói, “Bởi vì tôi nói với anh ta, cái này rất quan trọng.”
“…”
“Chẳng lẽ em vẫn không nhìn ra?”
“…”
“Em còn nhớ tôi đã từng nói câu này không, không biết yêu thì là không yêu, đáp án chính là phủ định. Nếu yêu thì nhất định sẽ hiểu được. Với tôi mà nói, từ rất lâu tôi đã yêu em, cho tới nay vẫn đang đợi em.”
“…” Cô nói, “Tôi…tôi vẫn không tin…”
Chung Thanh Văn không ngờ sẽ gặp phải chướng ngại thông hiểu lớn như vậy, anh đột nhiên vươn tay phải nâng cằm cô lên, tiến đến gần hỏi: “Muốn tôi hôn em để em tỉnh táo ra không?”
Vương Vượng Vượng nói: “Vậy tôi sẽ nhổ nước bọt vào trong miệng anh.”
“…”
“…”
“Em suy nghĩ lại đi.” Anh nói, “Lời tôi muốn nói đã nói với em hết rồi.”
“Cho dù…cho dù là sự thật.” Cô gãi đầu, “Vậy tại sao anh chọn bây giờ để nói ra?”
“Bởi vì gần đây em hay trộm nhìn tôi.”
“…”
“Hình như là sau khi từ núi Diện Bao trở về?”
“…” Có rõ ràng đến thế không…
“Nếu hai bên đều có tình cảm, kéo dài nữa thì có ý nghĩa gì? Chúng ta nên ở bên nhau.”
“Không đúng đâu…” Cô nghiêng đầu, “Anh không phải thích người dẫn chương trình ban nãy sao?”
“Ai?”
“Là cái người nổi tiếng kia ấy…”
“Em nghĩ đi đâu vậy?” Anh nói, “Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè thôi.”
“Nhưng hai người cứ nói chuyện mãi…”
“Đều là chuyện công việc.” Anh nói, “Đài truyền hình của họ gần đây muốn mở một chương trình kinh tế, chúng tôi nói về việc có khả năng hợp tác.”
“Ừm…” Cô hỏi, “Nhưng mà…anh chẳng nhìn thấy tôi…cứ nói cười với cô ấy…”
“Đương nhiên tôi không thấy em.” Anh nói, “Tôi nghĩ rằng em khẳng định đi dạo, loanh quanh vài vòng.”
“Ồ…”
“Đừng suy đoán lung tung.” Anh như là có chút không kiên nhẫn, “Tôi chỉ muốn ở bên em.”
Trái tim cô như muốn nhảy ra.
“Chẳng lẽ…” Anh hỏi, “Em ghen?”
“…”
“Hồi trước đã từng ghen chưa?”
“Không có…” Cô nói, “Trước tối hôm nay tôi còn tưởng rằng anh không cần tình yêu của người khác… Hồi xưa nhiều người đẹp như vậy, anh chẳng thèm ngó tới.”
Anh nói: “Tôi không phải không cần tình yêu của người khác, mà tôi không cần tình yêu của những cô gái khác.”
“…”
Cho nên, là chỉ cô sao?
“Em hiểu chưa?”
“Cho nên…vừa rồi anh cầu hôn là thật ư?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà…nhưng mà…” Cô nói, “Anh nhảy qua rất nhiều trình tự ở giữa…”
“Là sao?”
“Bình thường mà nói, không phải nên là, một phía tỏ tình một phía nhận lời, quen nhau hơn nữa từ từ hiểu biết, dần dần tìm được con đường chung, xác định muốn ở chung cả đời, thu xếp đồ đạc trong nhà bắt đầu sống chung… Tất cả không thành vấn đề, cuối cùng mới kết hôn sao?”
“Tôi đã rất hiểu em, ở chung không có vấn đề gì, xác định muốn sống chung cả đời, hơn nữa vừa khéo trước đây đã từng ở chung, cho nên không cần những trình tự này, chỉ còn tỏ tình và kết hôn. Lúc này tôi tỏ tình em lại nhận lời, thế là có thể trực tiếp kết hôn.”
“…” Vương Vượng Vượng đã bị quay mòng mòng đến choáng váng.
Rốt cuộc là anh quá nôn nóng…
Thật phải tới mức lừa cưới vợ về ngay lập tức sao?
“Nếu em thật sự sợ hãi,” anh đưa ra dáng vẻ khiêm nhường, “Vậy chúng ta có thể đính hôn trước, chờ em cho rằng đã đến lúc thích hợp thì lại đi đăng ký kết hôn.”
“Ặc…”
“Như vậy là được rồi chứ?”
“…”
Chung Thanh Văn đợi hồi lâu cũng chưa nghe được câu trả lời, đột nhiên anh dời tầm mắt, tự mình nặn ra một nụ cười, rồi xoay người ra cửa, “Đi thôi, tôi đưa em trở về.”
“Hở?”
“Nếu em không bằng lòng thì coi như tôi chưa nói gì cả.”
Giọng anh không nghe ra cao thấp.
“Cái đó…”
“Em đừng có áp lực.”
“Chung Thanh Văn…”
“Hửm?”
“Anh…” Vương Vượng Vượng cúi đầu, sau một lúc lâu cô lấy dũng khí hỏi, “Anh thật sự thích tôi sao?”
Tuy rằng cố lấy dũng khí, âm thanh vẫn nhỏ như muỗi kêu.
Chung Thanh Văn không nói gì, anh lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Nhưng cô đã hiểu được khi nhìn vào đôi mắt anh.
Trên đó cũng có tâm tình giống như mình.
Cô chỉ nhìn chăm chú vào tâm tình của người kia.
Thực ra chỉ cần nghĩ lại là biết ngay, anh không dùng loại chuyện này để nói đùa.
Thế nhưng mộng đẹp đột nhiên thực hiện được, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Cô chần chừ đi qua, muốn nói với anh em cũng vậy.
Da mặt dày hồi trước luôn không gì sánh bằng giờ đây đột nhiên kéo chân sau của cô, cô vô cùng thẹn thùng, không thể nói ra miệng.
“À…ừm…”
“…?”
Không được, không thể bỏ qua cơ hội.
Nếu ngôn ngữ không được…
Vương Vượng Vượng níu áo Chung Thanh Văn, hạ thấp một chút, kéo anh hơi khom lưng xu