Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324411

Bình chọn: 7.5.00/10/441 lượt.

c.

Hơn nữa, hầu như tất cả thời gian đều phải đứng. Còn không chỉ mệt về thể xác, mà mệt về cả tinh thần nữa… Tất cả là do Chung Thanh Văn, thế này chẳng mấy mà bị bệnh tim...

Trên tàu điện ngầm còn nhiều chỗ trống, Vương Vượng Vượng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Trạm tiếp theo có một người mù lên xe, trong tay dắt một con chó dẫn đường.

Vương Vượng Vượng nhìn một chút, bốn phía đều là chỗ trống, vì vậy không đứng lên.

Ai ngờ chú chó kia lại thích Vương Vượng Vượng đến thế, đi tới trước Vương Vượng Vượng thì dừng lại , dùng đôi mắt to tròn long lanh mà nhìn cô chằm chằm. Vương Vượng Vượng cảm thấy chú chó thật đáng yêu, cô cũng nhìn nó, tạo thành cảnh tượng chó người nhìn nhau đắm đuối.

Hình như mấy động vật nhỏ rất thích Vương Vượng Vượng. Có khi đi ở trên đường, thỉnh thoảng sẽ thấy chó mèo bu lại rất nhiều, có con lá gan lớn còn chạy đến cọ cọ ống quần cô, có đôi khi chủ nhân gọi thế nào cũng không đi, phải dùng biện pháp mạnh thì mới tách ra.

Người mù kia thấy chú chó dừng lại, cho rằng đây là ghế trống, đưa tay ra, Vương Vượng Vượng hoàn toàn không chuẩn bị trước, lúc bị tóm không nhịn được mà hét to một tiếng: “Á!”

“Xin lỗi xin lỗi!” Ông cụ vội vàng xin lỗi.

Chú chó cũng phản ứng lại, nhớ đến trọng trách chính của mình, liền dẫn chủ nhân sang một ghế khác .

Vương Vượng Vượng lúc này mới nhớ ra công việc của chú chó này là dẫn đường và tìm chỗ giúp chủ nhân.

Sau đó, qua vài giây, cô đột nhiên có cảm giác người đối diện đang nhìn mình chằm chằm, vì vậy liền quay sang nhìn: “Ồ...”

Trương Tiêu... Là người được “cứu” ở cầu thang dạo đó ...

Có thể do người bên cạnh tự dưng hét lên một tiếng, khiến Trương Tiêu nhìn qua bên này, anh ta liền phát hiện ra .

Vương Vượng Vượng cười một cái thay cho lời chào, lo nghĩ, có nên đứng dậy qua đó không .

“Thật trùng hợp.” Trương Tiêu nói.

“À phải...”

“Sao muộn vậy ?”

“Ừm.” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi làm tình nguyện viên cho một bữa tiệc tối đấu giá để quyên tiền cho bệnh nhân ung thư, bây giờ mới xong.”

“A?”

“Tôi nay đã quyên góp được tám trăm vạn.”

Vương Vượng Vượng bỏ vào hai trăm tệ ...

“Bình thường cô hay tham gia loại hoạt động này à ?”

“Có thể coi là như vậy.” Vương Vượng Vượng nói, “Lần này là do khoa tổ chức, nhưng mà thỉnh thoảng tôi vẫn tham gia các hoạt động như thế này.”

“Vậy à...”

Cô đã từng đến Tanzania*, chăm sóc trẻ con trong cô nhi viện, đó là thời gian khó quên nhất. Cô được ra nước ngoài và chơi cùng với các em nhỏ như đánh bóng, đá cầu. Đều nói rằng các tình nguyện viên đều phải giúp đỡ hỗ trợ người khó khăn, thế nhưng khi đến đó, Vương Vượng Vượng lại nghĩ, những em nhỏ này mới là người giúp mình. Quốc gia này so sánh với châu Phi hầu như không có trò chơi gì nhiều. Thế nhưng, hạnh phúc của bọn trẻ đơn giản như vậy, chỉ cần chạy theo quả bóng trên sân, mọi người tiếp xúc với nhau, sẽ cảm thấy mỹ mãn. Sau khi trưởng thành con người dường như càng lúc càng cảm thấy rất khó để vui vẻ. Như các nô lệ lúc bị giam cầm sẽ rất đau khổ, chỉ có lúc được giải phóng thì mới vui sướng, sau đó vẫn không thoả mãn. Vương Vượng Vượng hy vọng mình luôn có thể nhớ rõ cảm giác hạnh phúc.

Cộng hòa Thống nhất Tanzania là một đất nước ở bờ biển phía đông châu Phi. Phía bắc giáp Kenya và Uganda, phía đông giáp Burundi và Cộng hòa Dân chủ Congo ở phía tây, và phía nam giáp Zambia, Malawi và Mozambique. Bờ biển phía đông là Ấn Độ dương.

Cô nói với mình sau này có cơ hội nhất định sẽ trở lại đó. Lũ trẻ thích cô như thế, còn đưa cô đến giáo đường. Tín ngưỡng như linh hồn của một dân tộc, có thể được tham gia nghi lễ, thì cho thấy cô đã được mọi người chấp nhận. Vương Vượng Vượng luôn nhớ đến các em nhỏ, chỉ là không biết khi nào có thể gặp được lần nữa. Bây giờ, trong lòng chỉ có thể thầm mong các em sớm thoát khỏi cảnh đói khổ nghèo nàn.

“Vậy còn anh?” Vương Vượng Vượng hỏi Trương Tiêu.

“Tôi luôn ở trường.” Trương Tiêu hơi mỉm cười, “Đọc sách, viết báo cáo.”

“A?”

“Tôi vừa mới bắt đầu công việc, cần phải cố gắng gấp đôi.”

“À...”

“Học thuật không phải dựa vào có bao nhiêu thiên phú, mà chủ yếu cần tích lũy. Dù sao tôi vẫn còn trẻ, cho nên cần phải học nhiều hơn.”

“Thì ra là thế...”

Trong lòng lại có thêm thiện cảm với Trương Tiêu.

Bây giờ ở trong trường đại học rất hỗn loạn ... Thậm chí ngay cả những người chức cao trong khoa, có nhiều giáo sư chỉ chú trong đến quyền lợi và tiền bạc.

Không ít người đi cửa sau nhằm muốn một chức vị trong trường đại học, thế nhưng chẳng học cái gì cả. Có một người đang là bác sĩ, lại dùng tiền tìm người thi hộ và viết hộ luận văn. Mà người hướng dẫn thì không biết gì cả. Bởi vì người này ở khoa, ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, tuy rằng sinh viên đó biểu hiện không tốt, nhưng mà vẫn được trao học vị.

Còn có người, tuổi thì đã cao rồi nhưng suốt ngày đi tranh giành quyền lực, muốn tranh chức viện trưởng của người khác, đánh tới đánh lui, thậm chí làm cho người ta phải rời đi... Hơn nữa, càng là những vị trí tốt thì đều như vậy cả, bởi vì còn có liên quan đến lợi ích lớn hơn. Có những giáo sư không ca