XtGem Forum catalog
Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324365

Bình chọn: 8.00/10/436 lượt.

c lạnh, vải lụa phải dùng nước nóng….

Hoặc là nói, làm sao mua được cá tươi. Da phải sáng bóng, vẩy cá còn đầy đủ, một ít chất lỏng trong suốt, lưng cá rắn chắc có tính đàn hồi, mắt cá trong suốt, hàm cá đỏ tươi, bụng dẹp…

Cô không có bao nhiêu kinh nghiệm, đành phải nhờ tra cứu sách báo và ghi chép lại cách tốt nhất.

Vừa rồi, Vương Vượng Vượng nghe trong tivi nói loại thịt và rau quả nào phối hợp với nhau sẽ tốt cho sức khoẻ của người cao tuổi, cô liền viết xuống.

Trước đó có một kỳ tiết mục nói về các loại ẩm thực cho người bệnh, Vương Vượng Vượng cũng ghi chép lại. Dựa vào tình trạng sức khoẻ của hai cụ Chung mà chọn cách làm. Hiện tại lại học cách riêng chăm sóc người già, tổng hợp hai cái lại, cũng không thiếu nhiều… Nhưng… Vương Vượng Vượng nhìn một chút, nói món ăn cần thanh đạm, Chung Thanh Văn nên chịu khổ một tí…

Thấy Chung Thanh Văn có vẻ tò mò, Vương Vượng Vượng đưa quyển sổ cho anh: “Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu…”

Chung Thanh Văn lật trang giấy, xem từng tờ một, cuối cùng anh nhìn cô với ánh mắt khác với mọi ngày.

“…?”

Chung Thanh Văn trả quyển sổ lại cho Vương Vượng Vượng: “Cô cũng rất chú tâm.”

“Đương nhiên rồi…” Vương Vượng Vượng vui rạo rực.

“Cái này đáng ghi nhận.” Chung Thanh Văn nói, “Cô đều dựa vào những điều trong đó mà làm à?”

“Đúng vậy.”

“Biểu hiện không tồi.” Chung Thanh Văn nói, “Cho cô tự thưởng mình đó.”

“…Hở?”

“Cô muốn cái gì?”

“…” Vương Vượng Vượng do dự.

“Cứ nói đi.”

Thật sự cái gì cũng có thể chứ ——

Vương Vượng Vượng há mồm: “Tôi muốn anh…”

Chủ nhật ở nhà ——

“Cô muốn tôi?”

Trong lòng cô lặng lẽ nói tiếp nửa câu sau: chủ nhật ở nhà ——

Nhưng Chung Thanh Văn hiển nhiên không biết thuật đọc tâm. Anh nhíu mày: “Cô phát điên gì đó?”

“Uhm…” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi nói là…Tôi muốn anh giúp tôi một việc…”

“Việc gì?”

“Buổi tiệc từ thiện hôm chủ nhật, anh có thể đi, nhưng không đi cũng được, chỉ là vì không có việc nên anh mới quyết định tham dự phải không?”

Chung Thanh Văn đã từng nói, người đồng sáng lập cũng có thể đi…

Chung Thanh Văn khoanh tay: “Đúng.”

“Vậy…” Vương Vượng Vượng vất vả suy nghĩ, “Anh có thể giúp tôi đi đón một người bạn không? Đây là khích lệ lớn nhất đối với tôi.”

“…?”

“Nhờ anh đó…”

Vương Vượng Vượng suy nghĩ, nếu anh đồng ý, cô đành phải để bạn học thời trung học của mình hy sinh một chút, tối chủ nhật chạy tới nhà ga giả vờ từ chỗ khác đến đây, rồi để cho Chung Thanh Văn đón về…

Chung Thanh Văn gật đầu: “Tôi bảo người khác đi đón.”

“…”

“…?”

“Người khác…”

“Yên tâm, rất đáng tin.”

“…” Vương Vượng Vượng cúi đầu, “Quên đi…” Cô chẳng tìm được lý do gì để Chung Thanh Văn đích thân đi. Hơn nữa, cảm giác nói dối thật sự quá tồi tệ.

Vương Vượng Vượng bỏ cuộc.

“Đúng rồi.” Chung Thanh Văn đột nhiên nhớ tới gì đó mới nói, “Tôi có một cái ví tiền, cho cô nhé.”

“…Ồ?”

“Lúc ấy tôi từ Pháp mang về cho mẹ tôi, bà cũng không sử dụng mấy lần, ngại màu sắc tươi quá, không thích hợp với tuổi của bà.”

“À…”

“Tôi vẫn còn giữ, không dùng tới, cô cầm đi.”

“Ặc…”

Chung Thanh Văn vào phòng lục lọi hồi lâu, rốt cuộc tìm ra: “Này.”

Vương Vượng Vượng nhìn một chút, là nhãn hiệu có tiếng.

“Lúc mua nhân viên cửa hàng nói là da nguyên chất, cần bảo dưỡng cẩn thận. Không thể phơi nắng, không thể đụng vào nước, không thể va vào đồ vật sắc nhọn, không được tiếp xúc với thuốc chất hoá học. Vì thế, không thể dùng vào ngày nắng và trời mưa.”

“Ha ha,” Vương Vượng Vượng cười nói, “Anh mua một ông bố…”

“…”

“Còn phải cẩn thận chăm sóc như vậy…”

“…”

“Tôi có một ông bố là đủ rồi, cho tôi thêm một cái nữa tôi cũng không cần…”

“Thật sao?” Chung Thanh Văn nói, “Cái này không rẻ đâu.”

“Tôi biết mà.” Cô nói, “Nhưng tôi không dùng tới, tôi cần đồ đắt tiền như vậy làm gì? Chỉ lãng phí mà thôi. Anh nên tặng cho người mình thích đi.”

Túi xách của Vương Vượng Vượng thực ra chính là một cái thùng rác, bởi vì cô sẽ giữ tùm lum thứ, ví dụ như hoá đơn siêu thị, giấy dán ghi chú, đồ ăn, chai nước, thẻ giảm giá… Tất cả đều ném vào một chỗ.

“Hơn nữa ví tiền màu đỏ rò rỉ tiền tài… hì hì.” Vương Vượng Vượng nói.

“Cô có bao nhiêu tiền chứ?”

“Không có mới càng phải quý trọng hơn…”

“…”

“Không sao cả.” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi vốn không nên nhận phần thưởng của anh.”

“…?”

“Tất cả những điều này đều là việc tôi phải làm.”

“…?”

Vương Vượng Vượng lắc đầu: “Sau này anh sẽ biết.”

“Được rồi.” Chung Thanh Văn nhìn cô, cũng không hỏi lại.

……

—— Cứ thế, mãi cho đến ngày chủ nhật, vấn đề “Đồng thời tham dự buổi tiệc từ thiện với Chung Thanh Văn” của Vương Vượng Vượng vẫn không thể giải quyết.

Giữa trưa, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách.

“Sấm sét mưa to rồi…” Vương Vượng Vượng nói, “Chung Thanh Văn, hôm nay anh đừng chạy loạn khắp nơi, không cần thiết mắc mưa, đáng ghét lắm, làm liều còn có thể ngã bệnh.”

“Sấm sét mưa to?” Chung Thanh Văn nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ: “Nhỏ như vậy, không có việc gì.”

“…”

Vương Vượng Vượng vẫn muốn thử lần cuối cùng: “Ngộ nhỡ sau khi ra ngoài mưa lớn thì sao?”

“Cũng chẳng sao,” Chung Thanh Văn nói, “Dù sao tôi lái xe, hoạt động cũng ở bên