Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323843

Bình chọn: 7.00/10/384 lượt.

hông hoàn toàn là thế. Tức là, đôi khi để đạt được mục đích người ta sẽ dùng thủ đoạn.”

Tôi bắt đầu nóng máu khi hiểu cô chị thích-mặc-váy này muốn ám chỉ điều gì rồi. Tức ghê.

“Chan Chan không nói chị biết chuyện của hai đứa chỉ là sự cố ư? Là vì...”

“Chị biết. Chan Chan có kể rất rõ ràng mà.”

Thật, muốn tát chị ta quá đi mất! Điên dã man ghê chứ! Nếu đã nghe Chan Chan nói rõ như vậy thì vì sao còn bày đặt xiên xỏ có ý muốn bảo tôi dùng thủ đoạn với tên Chan Chan nữa?

“Đúng là sự cố thì chẳng ai muốn nhưng vội vã trở thành vợ chồng sắp cưới thì không nên.”

“Chứ theo chị, chuyện đã ra nông nỗi này thì hai đứa phải làm gì?”

“Tuy vẫn chưa tìm ra cách ổn thoả nhưng chị nghĩ nhất định sẽ có cách giải quyết tốt hơn chuyện để cả hai lấy nhau. Các em vẫn còn nhỏ.”

“Tất cả là vì đứa bé. Lý nào lại để nó mồ côi cha hay mẹ à?”

“Đó chính là lý do chị nói câu: Liệu như thế có nên hay không?”

Giờ thì tôi hoàn toàn mù mờ trước mấy câu nói úp mở của cô chị Trân Châu rồi. Có gì thì cứ huỵch toẹt ra cho xong. Nhanh gọn lẹ, cứ vòng vo mãi khiến người ta phát bực cả lên.

“Dùng đứa bé để ràng buộc nhau. Không hay chút nào. Em hiểu ý chị?”

Tôi mở to mắt nhìn cô chị Trân Châu không chớp. Sao chị ta nói giống hệt thầy Tuấn sáng nay quá vậy?

“Chị muốn nói em đang ràng buộc Chan Chan?”

“Không phải như thế ư? Em cứ ngỡ mình đang làm tất cả vì đứa con trong bụng nhưng thật chất thì chẳng hề đúng vậy đâu. Em muốn níu kéo Chan Chan? Và cái thai là cách tốt nhất.”

“Cái gì?...”

“Em làm thế chỉ bản thân em khổ thôi. Bởi, dù sang năm Chan Chan có đồng ý kết hôn với em thì đó cũng là do trách nhiệm! Hôn nhân có thể duy trì không khi chỉ một bên có tình cảm?”

“Không đúng! Em không bao giờ có ý nghĩ trói buộc Chan Chan bằng đứa bé! Và... Chan Chan cũng sẽ tuyệt đối không kết hôn với em chỉ vì trách nhiệm thôi!”

“Đó là em nghĩ! Đã bao giờ em hỏi Chan Chan có thích đứa bé này chưa?”

Tôi bất động như hoá đá. Tôi nhận ra bản thân hoàn toàn đuối lý trước cô chị hai mươi tuổi này.

“Nếu đúng như những gì chị nói nãy giờ thì đứa bé thật tội nghiệp. Người mẹ thì dùng nó để ràng buộc người cha. Còn người cha lại chưa hẳn mong muốn nó chào đời!”

Câu nói của cô chị Trân Châu khiến tôi thất thần kinh khủng. Dù chiều vẫn còn nắng ấy vậy tôi lại nghe sét đánh bên tai. Tôi cảm nhận rõ sự trống rỗng trong mình. Nghĩa là... bộ não không hề tồn tại bất kỳ suy nghĩ nào nữa. Đúng lúc, tôi nghe tiếng Chan Chan vang lên: “Min Min! Chị Trân Châu!” Chậm rãi, tôi quay qua thấy cậu ta đang chạy hối hả về phía này. Đến nơi, Chan Chan chào cô chị Trân Châu xong thì nhìn qua tôi hỏi:

“Đằng ấy chờ lâu không? Hổng ngờ đằng ấy lại đang nói chuyện vui vẻ với chị Trân Châu.”

Vui cái nỗi gì! Lòng nặng nề và buồn kinh khủng đây này! Tên Chan Chan vô tâm kia, nói tớ biết rốt cuộc thì cậu có dành tình cảm nào cho tớ không? Cậu có mong đứa bé này chào đời? Hay đúng như cái chị Trân Châu nói là cậu đồng ý kết hôn chỉ vì hai từ trách nhiệm? Tôi nhận ra mình đang xúc động. Không muốn phải khóc trước mặt hai người đó nên tôi lập tức quay lưng chạy ra khỏi trường mặc phía sau Chan Chan gọi theo...

Ai đó đã từng nói: Nhiều lúc, con người sẽ phải đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời. Và giờ thì tôi đang lâm vào tình cảnh ấy. Chủ nhật hôm nay là một ngày cực kỳ trọng đại của cuộc đời Min Min. Tôi sắp phá thai. Suốt đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định đi đến lựa chọn này. Tất nhiên, tôi không nói gì với Chan Chan và mọi người trong gia đình chồng, cả Thuý Nga hay cha mẹ ruột. Tất cả đều không hề biết chuyện tôi sắp phá thai. Câu nói của cô chị Trân Châu ám ảnh tôi không ngừng. Mười bảy tuổi mang thai vì một sự cố, tôi đã buồn bã đến mức nào. Tôi đâu muốn như thế. Tôi càng không muốn dùng đứa bé trong bụng trói buộc Chan Chan. Nếu như sự thật, cậu ta cảm thấy baby này là gánh nặng thì tôi thà không để đứa con ra đời còn tốt hơn nhiều. Nó không được chào đón...

Tôi đang đứng ở bệnh viện Phụ sản trung ương. Dù biết phá thai có thể sẽ rất nguy hiểm nhưng lòng vẫn kiên quyết chọn nó. Tôi đã xem kỹ trên mạng là chỉ khi mang thai qua tuần hai mươi hai thì mới khó phá và có mối đe doạ lớn đến người mẹ. Bởi, lúc đó thai to hơn, các bộ phận cơ thể em bé đã cấu thành tương đối hoàn chỉnh, phá đi thì rất thất đức. Chưa kể, đứa trẻ được lấy ra khỏi bụng mẹ sẽ trong tình trạng sống dở chết dở, cực kỳ thương tâm. Xem xong, tôi hơi xanh mặt nhưng thai tôi chỉ mới gần hai tháng, cũng sẽ không có gì đâu.

Tôi đi vào bên trong bệnh viện. Nhìn đâu cũng thấy toàn người là người. Đứng ngồi và nằm trên ghế chật kín. Chắc hẳn phần lớn toàn là bà bầu. Lớn có, nhỏ có. Đủ mọi gương mặt, đủ mọi tầng lớp. Cả biểu hiện trên mặt họ đều rất khác nhau. Vui. Buồn. Hứng khởi. Hồi hộp. Đau khổ. Thậm chí, tôi còn thấy những y tá nam nữ đẩy vội các xe đẩy bệnh nhân. Trên đó là những người phụ nữ chuyển dạ. Hoặc có khi là các em mới ở tuổi vị thành niên. Tôi hơi run một chút nhưng sau đó cũng đứng xếp hàng mua sổ khám bệnh và nộp lệ phía nạo phá thai. Đứng chung với tôi có kho


80s toys - Atari. I still have