
đâu.
“Tớ sẽ đi xin cha mẹ cho khất cái vụ ba trợn này.”
“Vô ích thôi! Đằng ấy không xin được đâu.”
“Hãy đợi đấy!” – Tuyên bố xong câu kinh điển, tôi hùng hồn đi lên lầu gặp cha mẹ chồng.
… Lần này thì thằng Chan Chan đáng ghét lại đúng. Tôi gần như không thể nói thêm lời nào khi trông ánh mắt hình đại bác của mẹ chồng. Bà ấy không phải sát thủ mà là khủng bố! Còn cha chồng tôi tuy rất nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng nghe kỹ thì từng câu từng chữ lại đều sặc mùi đe doạ. Vào lúc đó, tôi mau chóng nhận ra đời mình trong buổi tối hôm nay đã được định đoạt, chẳng thể khác đi. Cũng như kiểu, bạn khó mà chống lại “ý trời”. Giờ tôi thật sự thấy không ưa mấy cụ của nhà Chan Chan rồi.
“Em đừng sợ. Đây là vườn nhà mình, kính cổng cao tường thế trộm không lọt vô đâu. Mà thỉnh thoảng, bác sáu vẫn hay đi lòng vòng quanh đây kiểm tra, em yên tâm.”
Dù chị Hồng Anh nói nghe rất bùi tai nhưng mấy từ đó vẫn không thể nào xoa dịu được sự hồi hộp sờ sợ đang bủa vây lấy tôi. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi khi tôi tự dưng nhớ đến mấy cảnh rùng rợn trong phim ma thằng Hoàng hay down trên mạng về coi. Nào là cương thi, ma cà tưng, ma Thái bla bla... Lúc này tôi hận cái thằng em hôi nách đó dã man! Còn đang chết chìm với hàng tá hình ảnh ma quỷ thì tôi giật mình nghe chị Hồng Anh hỏi:
“Nghe nói khi mang thai, người mẹ hay mệt mỏi buồn ngủ hả em?”
“Dạ, cũng gần như vậy. Từ lúc có thai, em ngủ nhiều lắm đến nỗi thầy cô quen mặt. Cơ thể mệt mỏi, hay đi tiểu và tâm trạng dễ cáu bẳn. Thèm chua nữa chứ.”
“Chị rất muốn biết cảm giác khi mang thai như thế nào.”
“Sau này thì em không rõ chớ hiện tại thì thấy mệt ạ. Bụng chưa to mà cứ thấy nặng nề.”
“Chắc em còn nhỏ, vả lại đột ngột mang thai nên chưa quen. Cho chị sờ bụng em tí nhé.”
Tôi gật đầu đồng thời cầm tay chị Hồng Anh đặt lên cái bụng xẹp lép của mình. Chị ấy thích lắm vì tôi nghe tiếng cười cười từ chị. Nhẹ nhàng, chị ấy cứ xoa xoa bụng tôi liên tục.
“Mới một tháng nên bụng chưa to gì hết.” – Tôi bảo.
“Thích thật đó! Chị cảm nhận được sự sống đang hình thành trong bụng em.”
“Chị với anh Dũng Văn mau mau có con đi thì sẽ giống như em thôi.”
“Ở đời, không phải cứ muốn là được em ạ...”
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe chất giọng chị Hồng Anh thấp dần. Khẽ quay qua tôi thấy gương mặt theo góc nghiêng của chị dưới ánh sáng từ chùm đèn cổ trông thật buồn. Có cảm tưởng, người chị dâu hay cười ấy đã chất chứa trong lòng rất nhiều nỗi niềm mấy năm qua.
“Đến rồi đấy.”
Chị Hồng Anh chợt ngừng lại rồi đưa tay chỉ về phía trước. Tôi đưa mắt nhìn theo. Khóc thét! Cái đền gì mà tối thui, chả thấy tượng ông thần bà thánh nào cả. Chính xác, nó giống mái đình hơn. Lợp ngói, có bốn cây cột và cái bệ cao thiệt cao. Chẳng có được bốn bức tường, không gian trống hoác không khác gì vườn không nhà trống. Ôi thiên địa ơi! Tôi vái cả trăm ngàn tay là ai đó hãy cứu vớt lấy cuộc đời khổ hạnh của con bé Min Min này. Trong khi tôi đứng nhìn trân trối thì chị Hồng Anh đến gần cái đền, mau chóng trải chiếu trên nền ximăng bục cao rồi đặt tấm chăn và cái gối lên đó. Xong, chị quay lại làm mỗi hành động duy nhất là mỉm cười rạng ngời đồng thời đưa cho tôi cây đèn pin.
“Em muốn đi vệ sinh thì cầm đèn pin soi đường cho rõ. Ở đây gió mát, ngủ sướng. Có miếu thổ địa ở phía kia, đèn thờ sáng trưng. Em nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ là qua hết đêm.”
Tôi cười chả nổi. Chân đứng run run, cả người siêu vẹo theo làn gió đêm, da gà nổi khắp người khi tôi dõi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của chị Hồng Anh. Giờ tôi hiểu cảm giác bản thân bị “tạc tượng” rồi bởi ngay lúc này tôi đứng đơ ra không khác nào tượng đá hiên ngang. Bên tai tôi chẳng còn tiếng bước chân ai nữa ngoài gió thổi hú hú cùng mấy cành lá bay xào xạc. Thấy trong phim Hàn hay Việt, đôi nam nữ chính hẹn nhau vào ban đêm với gió thổi lá bay sao lãng mạn thế? Còn tôi thì... Đời không như phim, đúng dã man!
Thở dài thườn thượt, tôi chậm rãi lia ánh đèn pin soi xung quanh. Nuốt nước bọt. Toàn cây với cối, lá với cỏ, bóng với đêm. Tối thui. Cái miếu thổ địa ở tít xa kia, đèn thờ nhỏ tí không đủ làm soi tỏ vùng này. Ánh sáng leo loét mờ ảo càng làm không gian thêm liêu xiêu rờn rợn. Sầu não lết tấm thân tàn tạ đến chỗ đền thần, tôi leo lên bục ximăng cao chới với, bò đến vị trí chiếc chiếu rồi nằm vực xuống. Tay vẫn giữ đèn pin cháy sáng, tôi kéo chăn gối lại sát vào mình. Có cái gì để tựa ngủ cũng yên tâm hơn. Tôi không ngừng tự nhủ bản thân đừng nghĩ ngợi gì lung tung hay nhớ mấy cái gì man rợ. Bình tĩnh và để đầu óc trống rỗng đi. Chong mắt lên mái đình tối đen hơn mực, tôi cố tìm cách ngủ thật nhanh.
“À, hay đếm cừu? Ý hay. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu...”
Tôi bắt đầu hành trình đếm cừu để ru mình vào giấc ngủ. Nhưng chưa đến năm phút thì tôi loạn cào cào cả lên do đếm lộn, phải làm lại. Cứ như thế mãi mười lăm phút trôi qua.
“Bốn trăm lẻ sáu con cừu. Không... bốn trăm lẻ năm chứ. Haizzz! Lại lộn nữa rồi! Tiên sư cha chúng nó! Cừu ở đâu mà lắm thế???”
Đang bứt tóc bứt tai la lối thì đột nhiên tôi cứng người, sống lưng đó