
cằm và hai bên má nhìn
qua rất chướng mắt, bờ môi khô khốc, thậm chí có chút trắng bệch.
“Tôi biết anh gần đây đi trên con đường của nghệ sĩ suy đồi,” cô vào cửa,
không có một chút ý tứ muốn thay giày, cho dù Hạng Phong lấy ra một đôi dép lê
từ trong tủ giày vứt trên mặt đất, cô cũng không mảy may có dự định cởi ra đôi
giày bốt màu đen mới kia, “Nhưng mà, cũng không cần thực hiện triệt để như vậy,
anh là nhà văn, không phải là diễn viên phái cá tính.”
“Tôi có thể đem những lời của cô coi như là một lời khen ngợi không có
trọng điểm về ngoại hình của tôi không?” Anh chẳng để ý đến cô, tự ý cầm lấy
cái túi trong tay cô rồi đi vào phòng bếp.
Cô mở miệng tươi cười, dừng một chút rồi nói: “Đương nhiên - không thể.”
Hạng Phong tháo chiếc túi ra, trong nháy mắt liền nhíu mày, sau đó hai tay
anh chống trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch nhìn chằm chằm vào cô.
“?”
“Tôi không ăn hành - cô biết rõ điều đó!” Vẻ mặt của anh gần như đang nổi
giận.
Nhưng cô biết anh không phải, anh chỉ là…tâm tình rất tệ.
Cô không giải thích, chỉ lập tức đi qua mở ra một cái ngăn kéo nào đó trong
phòng bếp lấy ra một chiếc thìa bạc, bình tĩnh nói: “Có lẽ là tôi đã quên, không
cần phải gào thét với tôi, tôi giúp anh lấy ra là được.”
Nói xong, cô thật sự giúp anh lựa hành, cô lựa rất cẩn thận như là lúc còn
nhỏ ở trong lớp học từ một đống lá dâu tằm lựa ra những lá đã hư thối, chỉ có
điều không giống chính là lúc này không phải tằm cưng đang chờ ăn, mà là một
người đàn ông có tâm tình rất tệ.
“Được rồi.” Cô chia ra hai chén nhựa dùng một lần trước mặt anh, sau đó cầm
lấy chiếc thìa bạc trực tiếp bắt đầu ăn trong chén kia, bề mặt nước lèo bao phủ
bởi hành thái màu xanh lá cây, nhưng cô lại ăn rất ngon miệng.
Vẻ mặt của Hạng Phong có chút kỳ lạ, như thể cô đang ăn gián chứ không phải
là hành, lại giống như… Cô không thể nói chắc chắn, chẳng lẽ đó là cảm kích
sao? Nhưng rõ ràng là không thể mà…
Anh cũng xoay người mở ra ngăn kéo lúc nãy rồi lấy một chiếc thìa bạc giống
vậy, nghiêm túc ăn uống. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ căn nhà chỉ nghe
âm thanh của môi bọn họ đang húp nước lèo, thô thiển nhưng khiến người ta bật
cười.
Lương Kiến Phi xoay người qua một bên, ý muốn nhịn cười, rồi ngấu nghiến ăn
xong bữa trưa của mình.
“Tôi đến để đòi nợ.” Mười phút sau, cô buông chén xuống, dùng khăn giấy lau
miệng, nói với Hạng Phong.
Nhưng nhà văn bán chạy nhất hiển nhiên không có ý muốn tiếp tục đề tài này,
anh vẫn đang cố ăn chén vằn thắn thứ hai, sau đó làm một việc kinh người là
trong khi đang nhai mà vẫn phát âm rất rõ ràng, nói: “Nếu tối nay tôi cảm thấy
khoẻ hơn một chút thì sẽ bắt đầu phác thảo câu chuyện.”
“Nhưng ngày mốt người ta sẽ đến!”
“Vậy mời người ta chờ một chút.”
“Anh…” Cô nhìn trần nhà màu trắng, cố gắng nhịn xuống bực tức trong lòng.
“Hoặc để cho người ta mời người khác giỏi hơn.” Lúc anh nói lời này, lông
mày cũng không giương lên một chút.
Lương Kiến Phi khoanh tay trước ngực, đầu lưỡi liếm liếm một miếng hành lá
dính vào răng khôn, cô nên sớm dự đoán sẽ có kết cục như vậy, lúc trước vốn
không nên khoe tài mà hứa với chủ biên tạp chí mới tới kia.
“Xem như anh lợi hại!” Cô bỏ lại những lời này rồi đeo ba lô rời khỏi.
Trước khi ra cửa, cô quay người lại, khuôn mặt trang nghiêm, thấp giọng
nói: “Ngày mai trước khi tan ca - hoặc là sáng ngày kia - dù thế nào cũng giao
trước cho tôi một, hai vạn từ, có thể chứ?”
Cô nhìn anh, xem như đây là nhượng bộ lớn nhất của cô, không thua kém gì
câu “Xin anh”!
Hạng Phong húp một ngụm nước lèo, anh đặt chén xuống, dùng khăn giấy lau
khoé miệng, chậm rãi nói:
“Mời cô khi ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Vẻ mặt của Lương Kiến Phi trong một giây đồng hồ nhanh chóng chuyển biến,
điều kỳ lạ chính là, cô cũng không tỏ ra có dấu hiệu gì cho thấy sự tức giận,
mà là mỉm cười rồi tao nhã xoay người biến mất sau cánh cửa - sau đó, không
ngoài dự đoán chính là khung cửa bị đập mạnh “Ầm” một tiếng lớn.
Hạng Phong xoa xoa lỗ tai, anh thu dọn chén nhựa dùng một lần ở trên bàn bỏ
vào trong thùng rác, chiếc thìa bạc bị ném vào bồn rửa chén, anh rót một ly
nước ấm rồi bọc chăn quay về phòng ngủ.
Sau khi trở về văn phòng, Kiến Phi do dự trong chốc lát, rồi cô đứng dậy đi
đến đầu kia của hành lang, gõ cửa phòng làm việc của Lý Vi.
“Thật ngại quá,” cô đi thẳng vào vấn đề, “Về bản thảo của Hạng Phong, có
một chút trở ngại.”
Lý Vi dừng lại động tác gõ bàn phím, tầm mắt cô ta từ màn hình máy tính
chuyển qua gương mặt cô, khoé miệng mỉm cười nhưng chỉ là kiểu cách, ý tứ là:
làm sao vậy?
“Anh ta… Gần đây bận rộn nhiều việc,” không biết tại sao cô lại tìm lý do
nghe ra thật giả dối, “Ngày mốt chỉ có thể nộp một phần.”
Phía sau tròng kính thật dày ở trên mũi của Lý Vi thật ra là một đôi mắt
sáng ngời xinh đẹp, nhưng mà lúc này đây đôi mắt đó kết hợp với đôi lông mày
hơi nhếch lên sẽ để lại ấn tượng sắc bén cho người khác: “Một phần?”
“… Một phần tương đối nhỏ.” Thực ra cô vốn không có cách khẳng định anh có
thể giao ra chút gì đó.
Lý Vi dùng đôi mắt sáng ngờ