Duck hunt
Nhật Kí Son Môi

Nhật Kí Son Môi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323511

Bình chọn: 7.5.00/10/351 lượt.

ẻ bề ngoài) tôi đã đổi thay.

Có một thứ rõ ràng hơn hết thảy đã không còn nữa trong tôi như cách đây ba năm, đó là cảm xúc. Đối diện với anh ta, tôi chẳng có tý cảm xúc nào.

Cầm ly trà nóng trên tay, tay tôi xoay xoay theo viền ly ấy. Tôi nhìn vào mắt mình phản chiếu trong nước. Bỗng nhiên, giật mình khi nghe anh ta hỏi:

- Dạo này em yêu đương thế nào?

- Bình thường – Tôi trả lời cụt lẩn.

- Bình thường là không ổn rồi.

- Anh đừng ra vẻ quá hiểu em! Còn anh, thì sao?

- Anh lúc nào chẳng cô đơn.

- Thôi,anh đừng phét lác nữa. Anh thì lúc nào chả nói cô đơn. Trong khi cũng có hơn chục cô dự phòng, chưa kể người chính thức - Tôi nhìn anh ta và nói với giọng điệu mỉa mai.

- Anh làm gì có ai?

- Anh làm như em bị ngu ý. Anh có người yêu từ mấy năm nay làm gì mà em không biết!

- Em lúc nào cũng thế, chỉ thích ném đá vào hội nghị. Không bao giờ chịu giả vờ không biết cái mà mình đã biết.

Đấy, này thì ba năm, có ba năm thì tính cách “lẳng lơ” vẫn chẳng hề thay đổi. Có ba nghìn năm thì một người đàn ông tồi vẫn cứ tồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.

- Về nhà anh đi!

Anh ta nói câu này lúc 11 giờ đêm hôm ấy, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau ba năm. Một câu nói có đủ hình thù và thái độ.

Tất nhiên là : Tôi không về nhà anh ta. Câu Chuyện Thứ Ba : Thèm Đi Club

“Em không biết tình yêu vốn dĩ là một chuỗi những sự dằn vặt. Em quá quen với hạnh phúc nên đã yếu đuối trước gian nan. Em sợ hãi những khoảng thời gian được xem là thử thách. Em thấy không cần phải thử thách hay đúng hơn em kinh hãi sự thử thách.

Em tìm đến với một thứ gì đó có thể cho em một cảm giác phiêu linh hơn. Sự bay bổng huyền diệu của ảo giác. Em chỉ muốn sống trong ảo giác. Nếu cho em lựa chọn ngay bây giờ giữa sự nghiện anh và nghiện ma túy. Em sẽ chọn ma túy ! Bởi vì ma túy không làm cho em đau đớn. Chỉ làm cho em phụ thuộc. Còn nghiện anh, em không thể cai được, không những đau đớn, phụ thuộc mà còn nhiều thứ khó tưởng tượng hình dung khác nữa.

Những cô gái trẻ như em, yêu như điên và cũng không biết rằng điên là gì.

Em không hiểu vì sao em phải yêu? Phải yêu để làm gì cơ chứ? Để cảm xúc và lý trí đánh nhau như vả vào mặt em mỗi ngày ư?

Em mệt mỏi, quá sức mệt mỏi!

Đến bao giờ anh mới có thời gian để yêu em như xưa? Em ghét những bận bịu và hận những sự cố, càng hối hận hơn vì mình đã quá đà trong nhiều thứ. Nhưng em tin ở anh, tin ở tình yêu của chúng mình. Nếu không có niềm tin đó, em sẽ chết ngay ngày hôm nay! Và vì niềm tin đó, em sẵn sàng để cho mình tha hóa vì yêu! Em không chấp nhận ai, không chấp nhận bất cứ thứ gì cản trở em yêu anh …” (Trích Nhật Ký của chính tôi – Một kẻ phát cuồng vì nhớ người yêu)

Cuộc sống thật là “ giở mặt” (Hay tôi đang “giở mặt” với chính mình ???.Khi tôi chưa có việc làm, tôi nghĩ đi làm tôi sẽ khá hơn. Tôi tạm gác chuyện tình cảm sang một bên để kiếm tìm công việc. Khi tôi đã có công việc, tôi bắt đầu phải kiếm tiền để trả nợ và trang trải cuộc sống của một cô gái thời kỳ khủng hoảng tuổi hai mươi. Nhưng dường như tôi không thể nào tập trung được với quá nhiều sự rối bời. Mỗi buổi tối lầm lũi đi về trong căn phòng trọ thuê chật hẹp, tôi lại co ro với chính mình. Tôi thậm chí còn nhìn thấy tôi trong những giấc mơ đầy tự kỷ, bị vứ

t bỏ, bị đẩy ra ngoài rìa thế giới.

Công việc không giúp tôi vơi đi nỗi nhớ. Câu chuyện của An Nhiên chỉ làm tôi thêm luẩn quẩn trong thương xót. Sự xuất hiện của người yêu cũ chỉ làm tôi càng yêu người yêu hiện tại nhiều hơn.

Tôi nhớ lại những ngày tôi mới vào Sài Gòn. Khi đó, tôi còn là một cô gái tự do và có rất nhiều thứ. Tôi đã thả mình vào những cuộc vui và vui với nó. Nếu như trong đoạn nhật ký thống thiết đầy cảm xúc phía trên kia của tôi, tôi muốn một chút ma túy cho cuộc đời trôi đi dễ dàng, thì đó chỉ là một sự so sánh thôi, ma túy không phải là cái tôi cần. Niềm vui mới là thứ tôi muốn.

Đối với một gia đình truyền thống như gia đình tôi ở Hà Nội, từ bé tới tận năm hai mươi tuổi, tôi không hề được đi đâu về khuya quá. Nói thế cũng chả đúng đâu, bởi vì giờ giới nghiêm của tôi là bảy giờ tối (19 giờ). Mà bảy giờ tối thì đâu đã được gọi là khuya? Thế tức là khi sống cùng gia đình, ngay cả khi đã đi làm (tôi đi làm từ năm hơn 18 tuổi một chút xíu) tôi vẫn bị bố mẹ quản chế giờ giấc rất nghiêm ngặt.

Khi chuyển vào sống và làm việc một mình ở Sài Gòn, tôi thực sự quá tự do. Ở Hà Nội, tôi sẽ chẳng bao giờ được đi club. Bố mẹ tôi không cho rằng đi vũ trường là hư hỏng. Song, một đứa con gái hư hỏng luôn là một đứa con gái vượt quá giờ giới nghiêm. Bố mẹ tôi rất “thoải mái”, ông bà cho phép tôi đến vũ trường. Nhưng hỡi ôi, nào có cái vũ trường nào mở cửa trước bảy giờ tối, để tôi có thể đến đó vui chơi mà vẫn có mặt ở nhà đúng giờ quy định?

Xét cho cùng, tôi cũng là một đứa con gái khá nghe lời, ít ra là trong chuyện giờ giấc này. Không phải vì tôi sợ bị bố mẹ đánh, sợ bị cắt tiền tiêu vặt như mấy đứa nhóc choai choai dẩm dớ, đi chơi xong thì sợ vớ sợ vẩn rồi đâm ra lẩn thẩn dọa mẹ dọa cha. Không hề! Thực ra chỉ bởi tôi tôn t