
rước vội vội vàng vàng mang bọc lớn bọc nhỏ từ Bắc Kinh đến nhưng không hiểu sao vẫn lấy thêm một bộ của Tiếu Tồn Chi cho Diệp Dực mặc, cũng không lo phải trả lại thế nào.
Đèn đường trên đường phố đã lâu không ai sửa chửa, sáng một cái rồi tắt phụt, Diệp Dực mặc một bộ đen, đi ở dưới đèn đường như vậy nhưng vẫn không che lấp được khí chất của anh. Vạn Uyển nghĩ như vậy, liền bật cười hì hì.
Diệp Dực kỳ quái nhìn cô một cái, “Cười cái gì?”
Vạn Uyển chạy mấy bước đuổi theo bước chân của anh, “Không có gì, cảm thấy anh không mặc quân trang thật không quen.”
Diệp Dực gật đầu một cái miễn bàn luận, ngược lại khiến Vạn Uyển cảm giác mình rất giống một bà dì cố chấp mặc đồng phục.
“A này, thủ trưởng, chúng ta đi ăn cái đó đi?”
Diệp Dực dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn Vạn Uyển bên cạnh quấn hai vòng khăn quàng cổ, trong mắt chợt lóe lên tia gian xảo, “Ăn cái gì thời gian dài nhất?”
“Đó đương nhiên là xâu nướng mà” Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, “Tôm càng rất thơm!”
Diệp Dực tay chọc vào trong túi quần, gật đầu một cái, “Vậy ăn cái này đi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vạn Uyển đột nhiên dừng lại, “Ai! Em không thể ăn cái đó!”
Diệp Dực híp mắt, giống như hồ ly chỉ chờ con mồi vào động, thanh âm cũng hấp dẫn hơn mấy phần so với bình thường “Tại sao không thể?”
“Vì ít nhất là ăn đến rạng sáng rồi, thủ trưởng ngài sẽ không về được rồi.”
Diệp Dực khẽ cười một tiếng, kéo chặt khăn quàng cổ của Vạn Uyển, “Chính là không muốn trở về.” Diệp Dực cách rất gần, sóng mũi cao gần như muốn đụng đến cái trán của Vạn Uyển, nói từng chữ Vạn Uyển cũng nghe được rất rõ ràng, cũng có thể cảm thấy hô hấp của anh trong lúc nói chuyện, “Cơm tối chưa ăn, ăn khuya ngon một chút, có ý kiến gì sao?”
Và một người đỏ mặt giống như tôm hấp, suy nghĩ trì trệ nên khong phát hiện ra trong lời nói đó có bao nhiêu ý muốn được chiếm tiện nghi a? Diệp Dực đưa lưng về phía đèn đường ôm Vạn Uyển, nụ cười trong mi mắt giấu thật sâu, nhưng khóe miệng khơi lên độ cong lại không làm sao che nổi, “Em nghĩ đi hướng nào rồi, sao mặt lại đỏ thế?”
Vạn Uyển xấu hổ không chịu nổi, “Thủ trưởng, tại lời nói của anh không kiềm chế nên khó tránh làm cho người ta sinh ra hiểu lầm!”
Diệp Dực nhíu mày, ngón tay thon dài gõ ở trán, liếc mắt Vạn Uyển một cái, “Ý chính là em quả thật hiểu lầm?”
“Vậy có ăn hay không?” Vạn Uyển bộc phát!
Diệp Dực ngược lại trở nên không vội, hơi khom lưng kéo Vạn Uyển lại, “Nói một chút, hiểu lầm thành cái gì?”
Con gái nhà người ta da mặt vốn đã mỏng, vấn đề trực tiếp như vậy, đỏ mặt đến mức gần như muốn nhỏ ra máu rồi, vội vàng chắp tay trước ngực làm bộ dạng cầu xin tha, “Thủ trưởng, em thật sự sai lầm rồi! Em bỏ qua đề tài này được không?”
Diệp Dực đứng thẳng lại, gật đầu một cái, đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, “Vậy lát nữa phải nghe lời anh vô điều kiện đấy.”
“Không thành vấn đề!”
Vạn Uyển ngựa quen đường cũ, một đường dẫn Diệp Dực vòng qua các loại quán cửa hàng nhỏ, Diệp Dực vẫn đi theo phía sau Vạn Uyển, trên đường đi qua quán lẩu lại có mấy cô bé ngăn cản Diệp Dực muốn xin số điện thoại. Vạn Uyển mím môi đứng cười ở bên cạnh, cố ý không giúp đỡ Diệp Dực, muốn xem Diệp Dực có thể phản ứng thế nào. Diệp Dực tỏ rõ rất tùy ý, lúc vô tình khi cố ý nhìn Vạn Uyển một cái, “Chúng ta có chút cản trở.”
Mấy cô gái hâm mộ trợn mắt nhìn Vạn Uyển một cái, Vạn Uyển thật là khóc không ra nước mắt, ăn khuya cũng phong cách như vậy chỉ có ở bên cạnh vị này mới diễn ra thôi.
Diệp Dực nghiêng đầu hỏi Vạn Uyển lộ trình cách quán nhỏ còn bao xa, Vạn Uyển đang cố gắng tổng kết chuyện đã xảy ra của ngày hôm nay, thuận miệng đáp câu rất dài, Diệp Dực dừng bước lại, đúng lúc để cô gái theo ở phía sau đang cúi đầu suy nghĩ đụng phải.
“Lại làm sao vậy?” Vạn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy chuyện như vậy hôm đúng là số quạ đen, hai người nói chuyện không đâu phát triển ra như thế, còn làm hại mình tới giờ bụng đói cồn càothì không cam lòng, tính khí tiểu gia tử cũng theo đó lộ ra ngoài.
Diệp Dực cũng không giận, duỗi dài tay kéo cái mũ cô lên. Vạn Uyển quàng khăn quàng cổ nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh từ phía sau thổi tới và chui vào trong quần áo, đột nhiên bị nhéo mũi, cảm giác khó thở nhưng lại vô cùng ấm áp, Vạn Uyển cười cười, còn tổng kết cái gì, cho tới nay người thèm thuồng đứng bên cạnh đâu ít, anh lại chịu cùng mày đi một đọan đường dài ở dưới gió lạnh như vậy, chính là vì tìm kiếm một bữa ăn khuya, không có gì không tốt .
“Thủ trưởng, ánh bình minh thắng lợi đang ở trước mắt, qua khúc quẹo này là tới rồi.” Vạn Uyển có vẻ có chút hưng phấn, nhón chân lên chỉ cửa hàng treo ba chiếc đèn lồng ở trước mặt, Diệp Dực dĩ nhiên không biết cảm xúc của cô còn nhanh hơn lật sách là từ đâu tới, cũng thuận theo cô, lại một trận gió thổi qua, Diệp Dực nghiêng người chà xoa xoa bàn tay đang chỉ loạn của Vạn Uyển ở trong gió rét, khiển trách một tiếng, “An phận chút đi”
Vạn Uyển cười đến mức mặt cong cong, cật lực sải bước đi theo phía sau Diệp Dực, cúi đầu thấy hai người nắm chặt tay, chỉ hy vọng gió này có thể lớn một chút nữ