
ực cũng không có liên lạc với cô.
Nhoáng một cái, đã đến quân diễn.
Vạn Uyển quân y gà mờ như vậy cũng có thể dần dần cảm giác được hào khí khẩn trương gần đây, tỷ như, sau khi thấy rõ số lần lính hậu cần gia tăng, tỷ như, không nên nghe một tiếng rống ngất trời thì quấy nhiễu mộng đẹp, tỷ như, Lộ Ninh cách năm ba bữa lại gọi điện thoại phàn nàn Vương tham mưu không có thời gian mang đi ăn, lại tỷ như, học tập dựng lều.
"Vạn Uyển, ngoại trừ cầm chiếc đũa cùng dao giải phẩu, bạn còn có thể làm cái gì?" Tiếu Tồn Chi ngồi xổm trứơc cái lều Vạn Uyển đã dựng lần thứ mười bốn vẫn không thể làm gì được mà lắc đầu.
Vạn Uyển nhìn trời, "Bưng chén tôi cũng rất lành nghề."
"Tiểu Vạn à, còn chưa học được ?" Bác sĩ Hà đi tới, kinh ngạc nhìn hai người bắt đầu từ ngày hôm qua vẫn ngồi xổm ở một góc.
"Bác sĩ Hà, chúng ta và hậu cần có cừu oán sao?"
Mặt bác sĩ Hà run rẩy một chút, chỉnh chỉnh quân trang, nhìn như vân đạm phong khinh mà nói, "Phó đoàn trưởng quy định như vậy."
Tiếu Tồn Chi ở bên cạnh che miệng cười, để lại Vạn Uyển trong nháy mắt buông mặt lều bên kia ra mà ngã xuống đất.
Vạn Uyển từ trong lều leo ra, rầu rĩ không vui chuyển đến dưới cây, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.
Còn kém một ngày là có thể duy trì ba ngày không nghĩ đến Diệp Dực, bây giờ tính là gì, một tháng đến nay tất cả chỗ trống đều bị anh lấp đầy.
"Quân diễn có thể nhìn thấy anh ấy hay không?" Vạn Uyển lầm bầm lầu bầu nên không có phát hiện ở sau lưng Tiếu Tồn Chi đang chuẩn bị đồ ăn vặt cho mình.
Tiếu Tồn Chi sửng sốt một chút, cầm trái xoài đã chuẩn bị xong nhét vào bên trong quần áo, cào cào tóc, vào phòng chữa bệnh.
Chỗ đóng quân của Lam Quân
Sau ba ngày thức trắng đêm, lúc này Diệp Dực đang đứng ở trước một đám thiết bị điện tử của bộ thông tin trước khi phân tích chiến đấu. Đồng Niệm đang ở bên ngoài quân trướng (lều vải quân đội) run rẩy mấy lần, ly nước trong tay từ nước sôi đã thành nước đá, đi tới đi lui nhưng cũng không dám đi vào. Quân diễn này giờ mới bắt đầu chưa đến một ngày, làm sao tâm tình lại kém như vậy? Nhìn trời...
Đồng Niệm ôm nước đá đảo quanh trong gió rét, cẩn thận nhớ lại tình hình tâm tình trong một tháng của phó đoàn nhà mình, chính là từ mấy kỳ trước tính tình đã bắt đầu không ổn định.
"Đồng Niệm, vào đi." Diệp Dực đã sớm phát hiện đồng chí nhỏ Đồng ở bên ngoài lều rồi, cũng biết tâm tình của mình mấy ngày nay thay đổi.
Đồng chí nhỏ Đồng nhanh chóng gạt bỏ tâm tư mà chạy vào, "Phó đoàn, chúng ta nghỉ ngơi một chút!"
Diệp Dực nhìn trạng thái bình nước ở trong tay anh ta đã hiện ra đá, rất bình tĩnh tiếp nhận, uống một ngụm, "Rất lạnh."
Đồng Niệm rơi lệ
"Ra đa bên kia có tin tức trở về chưa?" Diệp Dực một tay đặt ở bên cạnh bản đồ mô phỏng địa hình, nhìn lướt qua chiến sĩ trẻ bên cạnh.
"Hết thảy bình thường."
"Ừ..." Diệp Dực phất tay, bảo Đồng Niệm cầm nứơc đưa qua, "Tôi nhớ rằng, mấy năm trước sư đòan giáp chủng quân ta ở trong diễn tập đã bại, trực tiếp ảnh hưởng đến vị trí chi bộ của quân ta trong danh sách."
Chiến sĩ trẻ mờ mịt nhìn xuống nước đá nhiệt độ hơn mười độ C mà phó đoàn trưởng uống.
"Không khác lắm, ở khu C đi chặn bầy chuột nhỏ kia của hồng quân." Đưa tay nhìn đồng hồ, lại nghiêng người liếc nhìn người phía sau nhanh chóng tính toán số liệu trên máy vi tính, "Hỏa lực bố trí làm 6 loại 85 kiểu pháo, xạ kích thời gian 10 phút "
Mọi người trong phòng dừng công việc trong tay lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ đoàn trưởng ngồi ở tận cùng bên trong không nói tiếng nào.
"Nhìn chằm chằm vào lão đây làm gì? Chiếu theo lời Diệp phó đoàn của các người làm đi! Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, mẹ nó, chỉ biết xem quân hàm thôi?" Hạ đoàn trưởng vỗ vỗ bả vai Diệp Dực, "Nhóc con, ba năm trước đây để cho cậu ngồi vị trí này của tôi, cậu chỉ là trẻ con, làm hại bây giờ lão đây cũng không thể thoải mái bứơc đến sư bộ."
Diệp Dực bĩu môi, biểu lộ có vẻ rất không muốn nói đến. Hạ đoàn trưởng lập tức xấu hổ , giọng nói nhỏ đi rất nhiều, "Trách tôi trách tôi, lúc quan trọng mà nói chuyện này với cậu."
Diệp Dực không nói lời nào, nhìn thoáng qua đồng chí Đồng Niệm, đồng chí nhỏ Đồng lập tức tuân lệnh, hấp tấp đưa điếu thuốc, cuối cùng vẫn nắm chặt trong tay, "Hôm nay chúng ta không hút không được sao?"
Diệp Dực nhìn thoáng qua anh ta, Đồng Niệm sợ tới mức buông lỏng tay. Kết quả chính là làm cho bình nước nóng bên cạnh nghiêng đi. Đồng Niệm ngơ ngác nhìn cánh tay Diệp Dực cuốn nửa lên sưng đỏ trong nháy mắt, một lớp da tuột xuống.
"Gọi quân y! quân y gần nhất!" Chiến sĩ bên cạnh vén rèm ra bên ngoài hô.
Diệp Dực bước nhanh đến phía trước, đẩy anh ta ra, mạnh mẽ xé toang tay áo, một lớp da lại theo đó bong ra, bị phỏng càng nghiêm trọng hơn. "Muốn Vạn Uyển khu 2 tới."
"Khu 2 quá xa , bị phỏng không kéo dài được."
"Dưới nguyên tắc bộ chỉ huy không bại lộ, cô ấy không đến, thương thế kia cũng không cần quản." Kỳ thật bạn học Vạn Uyển đi vào nơi đóng quân vẫn không thuận lợi lắm, bởi vì nguyên nhân riêng mà làm cho lều trại bị hư nên Vạn Uyển và Tiếu Tồn Chi buộc phải đổi lều trại.
Tiếu tiểu bạch