
i của nhân viên bảo vệ từ cửa sau lên xe đi thẳng về bộ đội.
Gió ban đêm đặc biệt thấu xương, tài xế đè tay cầm cửa sổ chậm rãi hướng lên đóng, Diệp Dực phất phất tay bày tỏ không cần. Sự việc trải qua mấy giờ ngắn ngủn cần tỉnh táo hơn bình thường gấp hai mới có thể sắp xếp lại rõ ràng.
Vạn Uyển, quá dễ dàng, chỉ cần mình nghĩ thông rồi theo ý của cô ấy đẩy một cái, thì nhất định có thể thành. Diệp Dực chống đầu tựa vào trên bệ cửa nghĩ đến Vạn Uyển vừa mới rồi uống mặt đỏ lên cùng mùi rượu đầy người, quấn quít ôm chặt lấy, thổi phù một tiếng bật cười.
Tài xế ngồi trước dĩ nhiên không biết xảy ra chuyện gì, đoàn trưởng trầm lặng chưa bao giờ cẩu thả nói cười liền cười, thật là quỷ dị.
Diệp Dực quét mắt nhìn anh ta, nhiệt độ trong xe giảm rất nhiều.
Quả nhiên con người vẫn không thể thoát khỏi thực tế quá lâu, Diệp Dực kéo suy nghĩ về. Nên có thời gian nói chuyện với mẹ của mình, coi như là vì mình, vì Vạn Uyển.
Đến phòng làm việc, Diệp Dực theo thói quen rót ly trà. Ngón tay thon dài vô ý thức gõ ở trên mặt bàn, từ một đống lớn văn kiện chất đống trên mặt bàn tìm được một chìa khóa nhỏ. Diệp Dực nắm chìa khóa suy tư một lát, vẫn là mở ngăn kéo bên tay phải tầng dưới nhất.
Hơn một tháng trước Vương Nghĩa Dương đến đoàn bộ họp, lấy lý do viết bản nháp cố ý để lại đơn xin kết hôn, kiểm tra sức khoẻ, hộ khẩu bản chính cùng CMND của anh ta.
Cầm mấy trang giấy thật mỏng bày ra ở trên bàn làm việc, đồng chí Vương Nghĩa Dương còn để lại một tờ giấy, chỉ rõ thiếu sót đơn vị quân nhân không điều tra. Diệp Dực thuận tay cầm bút bên cạnh lên, điền tên của mình lên đơn xin kết hôn, một tay khác chuyển điện thoại di động nghĩ tới có nên gọi điện thoại cho Vạn đại ngốc hay không.
Lính tuần tra đang ở hành lang thấy phòng làm việc sáng đèn, cốc cốc gõ cửa đi vào, thấy đoàn trưởng đã trễ như vậy mà vẫn còn ở đây nên hơi giật mình. Diệp Dực gật đầu một cái, cũng không phát giác mình ở dưới tình huống này lại giơ tay lên chặn tờ đơn trên bàn, nhưng vẫn bị lính tuần tra tinh mắt nhìn thấy được, nhất thời hai tên nhóc kích động, "Chúc mừng đoàn trưởng!"
"Chị dâu chúng ta xinh đẹp quá!"
Diệp Dực không tự nhiên mà quay đầu, một lần duy nhất có tật giật mình lại còn bị chộp được khi đang làm, khoát khoát tay giả vờ đi lấy ly trà uống nước, "Được rồi, đi tuần tra đi."
Cửa được đóng lại, Diệp Dực nhìn cái đơn đó mà cắn răng, dù sao cũng đã bị phát hiện, chuyện này khẳng định sáng sớm ngày mai sẽ bị truyền ra , dứt khoát nâng bút bắt đầu điền đơn xin.
Điện thoại di động leng keng nhắc nhở có tin nhắn, đồng chí Đồng Niệm xét thấy cô nàng Vạn ngủ cực sâu không can đảm gọi điện thoại nên đã gởi tin nhắn báo cáo nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, còn chỉ ra cô nàng Vạn ở trên đường không ngừng rầm rì tên của đoàn trưởng ngài.
Diệp Dực trả lời tin nhắn xong rồi nhất thời cảm thấy càng có nhiều động lực, quả thật làm một phát hạ bút như thần. Viết liền một mạch đến chữ cuối cùng mới đậy nắp bút, Diệp Dực nhìn lại một lần, tương đối hài lòng.
Vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc, thì điện thoại di động lại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại di động quan trọng nhất, Diệp Dực dừng lại một chút, thu dọn văn kiện tán loạn trên bàn xong mới nhận điện thoại.
"Diệp Dực, không phải anh muốn ép tôi chứ!" Tốc độ nói chuyện của Lý Thanh rất nhanh, mang theo tức giận cùng giễu cợt, "Cứ như vậy cùng con nhóc đó quay phim, tôi đã cảnh cáo anh!"
Diệp Dực cầm điện thoại cách xa lỗ tai một chút, nhắm cặp mắt dựa vào thành ghế, kiềm chế tâm tình nghe điện thoại của Lý Thanh đang nói có phần điên cuồng.
"Anh nói chuyện với tôi!"
"Mẹ, con muốn nói mẹ không ngăn được con, mẹ tin không?" Diệp Dực mở miệng chậm chạp mà bình tĩnh.
"Diệp Dực, anh muốn tạo phản sao? Anh còn biết tôi là mẹ anh sao?"
"Biết" Diệp Dực trả lời, "Cho nên mới ở dưới tình huống ra vẻ không biết mà nhượng bộ." Mở mắt lần nữa, Diệp Dực có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng mà không ảnh hưởng đến kiên định cùng nguội lạnh trong đôi mắt.
"Tôi không ngại lại thêm một Dịch Thiển Mặc" Lý Thanh cười cười
Diệp Dực nắm chặt quả đấm, môi mím lại chặt, một hồi lâu mới mở miệng, "Con cũng sẽ không chịu thua thiệt lần thứ hai."
Trước khi cúp điện thoại Diệp Dực nghe được đầu điện thoại kia có thanh âm ném vỡ đồ, hàm răng cắn chặt thả lỏng một chút.
Điện thoại di động vẫn còn ấm, Diệp Dực có chút phiền não mà chọt lung tung ở trên đó, trong album chỉ có một tấm hình, Vạn Uyển nằm ở trên giường bệnh, toàn thân thoa khắp thuốc mỡ trị tổn thương do giá rét, cau mày ngủ rất bất an.
Trong đoạn thời gian Dịch Thiển Mặc gả cho Tả Diệc, Diệp Dực cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến sau này sẽ yêu một cô gái khác với vẻ mặt, tướng mạo thậm chí tính tình cũng chênh lệch khá xa.
Chấm phím thiết lập thành mặt bàn phím, Diệp Dực lật điện thoại mỏng bấm số điện thoại của Dịch Thiển Mặc.
"Diệp Dực" Dịch Thiển Mặc đã ngủ lâu rồi, thanh âm mông lung mang theo buồn ngủ bị cắt đứt.
"Em biết tôi gọi cuộc điện thoại này là có ý nghĩa gì rồi chứ" Diệp Dực đi thẳng vào vấn đề, nhưng mà đã tận lực để cho giọng của mình có vẻ