Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325705

Bình chọn: 7.5.00/10/570 lượt.

, một dúm tóc lớn dính vào nhau. Diệp Ngôn từ nhỏ đến lớn không để tóc quá dài, nhìn tóc Vạn Uyển cũng chỉ có thể tò ra bó tay.

Bác sĩ này ít nhiều gì cũng có chút thích sạch sẽ, lộ trình về nhà vẫn còn rất là xa, trên căn bản nhịn về đến nhà thì không thể, Vạn Uyển chỉ có thể nắm tóc bực bội.

Diệp Dực vẫn ngồi ở bên cạnh lên giọng bảo Lý Thi dừng xe, vào siêu thị mua một túi khăn giấy ướt, lúc đi ra đúng lúc thấy được một hàng giá đồ ăn dựa vào tường, như nghĩ tới điều gì đó mà lui đến góc nhìn không thấy ở bên ngoài xe, bấm điện thoại cho Đồng Niệm.

Đồng Niệm vẫn như cũ rất kích động, "Đoàn trưởng, là muốn tôi tới đón ngài sao? Không thành vấn đề, lập tức tới ngay."

Diệp Dực trực tiếp cắt lời anh ta, "Giúp tôi tra một chút đội viên "Lợi kiếm" hôm nay huấn luyện ở đơn vị nào, tình huống nhân viên đạt được."

Đồng Niệm ồ một tiếng, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng viết chữ rất nhanh, một lát sau đồng chí Đồng lại dùng giọng hâm mộ ghen tỵ rõ ràng mà nói, "Hôm nay là thời gian tự do hoạt động, toàn bộ đi ra ngoài."

Diệp Dực cầm quyền, lòng bàn tay truyền đến chút cảm giác đau đớn tê dại, mới vừa rồi lúc so chiêu đã cảm thấy chiêu thức của đối phương quen thuộc, tổng cộng năm người, cũng không sai biệt lắm là con số này rồi. Cúp điện thoại, Diệp Dực có chút đồng tình tình cảnh của Lý Thi, con nhỏ Diệp Ngôn kia làm gì cũng không nói đạo lý, cũng may mà anh phối hợp một lúc như vậy.

Diệp Dực cầm một túi khăn giấy ướt lên xe, Diệp Ngôn biểu đạt tán thưởng rất cao ở trong lòng, "Anh, thật kiêu ngạo, dỗ con gái mà lại là bộ dáng đấy à!"

Diệp Dực cũng không giận, chỉ là nhìn về phía nét mặt của cô ấy có chút chế nhạo, Diệp Ngôn cũng không phải là ngồi không, biết rõ ánh mắt ấy là ý gì, chỉ có Lý Thi ngồi ở phía trước yên lặng thở dài.

Vạn Uyển bởi vì chuyện vừa rồi với Diệp Dực mà có chút chột dạ, trong lòng chột dạ trong tay cũng phát run, khéo léo nhận khăn giấy ướt anh đưa tới, lau sạch đường đọng trước mặt tóc, nhưng mà trên ót làm thế nào cũng lau không tới. Lúc này Diệp Dực đã nghiêng đầu, Vạn Uyển nào dám quấy rầy anh, chỉ đành phải ngượng ngùng mà kéo kéo quần áo Diệp Ngôn ngồi trước, "Chị Diệp Ngôn, chị có thể giúp một tay xem giúp tôi ở đây đã khô chưa hay không "

Diệp Ngôn làm bộ ngáp một cái, nghiêng người sang lấy cùi chỏ đụng đụng Diệp Dực, "Giúp một tay đi!"

Vạn Uyển muốn hối hận cũng không kịp rồi, chấp nhận mà xoay người lại, chỉ chỉ cái ót, "Là nơi này, tùy tiện lau là được."

Diệp Dực không nói gì, nhìn cô một cái nhưng cũng không nói gì "Em tiếp nhận qua thuật cận chiến chính quy chưa?"

Vạn Uyển biết là anh tính sổ tới rồi, cũng không trả lời đúng hoặc không đúng, "Địch nhiều anh ít, tôi chạy không phải là chuyện xấu sao?"

"Em ở lại mới chuyện xấu!" Diệp Dực không khách khí cắt ngang, chỉ vào đầu Vạn Uyển nghiêm nghị mà nói, "Không cho phép như vậy, có nghe không?"

Vạn Uyển thấy anh nổi giận, lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Dực vừa nhìn bộ dạng qua loa này của cô thì càng nổi giận hơn, thanh âm cao quãng tám, "Có nghe hay không?"

Diệp Ngôn bây giờ nhìn không nổi nữa, nghiêng đầu nằm ở trên cái ghế, "Vạn Uyển, trả lời lớn tiếng dạ, thỏa mãn ham muốn khống chế của tên khốn này!"

Diệp Dực từ chóp mũi hừ một tiếng, rút khăn giấy ướt ra, trước từ tóc Vạn Uyển cẩn thận vuốt, đem chỗ không có bị bẩn và bị bẩn tách ra, sau đó mới lau sạch chỗ bẩn.

Trong xe gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bốn người, Diệp Ngôn ngồi ở ghế cạnh tài xế vô tình cố ý cười với Lý Thi, Vạn Uyển cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì, đôi tay xoắn chung một chỗ, toàn thân căng cứng dựa vào cửa.

Chờ xe vào bãi đậu xe, Vạn Uyển gần như muốn nhảy thẳng từ cửa sổ xe ra ngoài, Diệp Dực không nhanh không chậm tiếp tục lau dúm tóc kia cho cô, lần này giọng điệu mềm mại đi không ít, "Xe dừng hẳn mới được xuống."

Xe chưa dừng hẳn, Diệp Ngôn liền nhảy xuống, cười ha hả cùng Lý Thi hai người đứng ở cửa thang máy, một đôi mắt to đầy xảo trá, "Anh, máy tính của em hư hay sao đấy, anh đã đến rồi thì giúp em xem một chút đi!"

Diệp Dực đứng ở phía sau Vạn Uyển, do dự một chút, vẫn là gật đầu một cái.

Diệp Ngôn giống như dụ dỗ vật cưng mà sờ sờ đầu Vạn Uyển, "Lên đi tắm trước đi, xem em bẩn đấy."

Tổ hợp như vậy làm thế nào cũng có chút kì quái, ngay cả loại phản ứng chậm hơn người địa cầu như Lí Thi cũng có thể phát giác trong đó có cái gì không đúng, từ lúc vào cửa đến bây giờ ánh mắt đều không rời khỏi Diệp Ngôn.

Diệp Ngôn ra vẻ đứng đắn nên đâu có thời gian giải thích với anh "Nếu không anh cũng đi tắm trước đi?"

Lý Thi gật đầu, để hộp điều khiển ti vi xuống đứng dậy liền vào phòng ngủ.

Khoảnh khắc cửa đóng lại Diệp Ngôn liền trực tiếp tiến tới bên cạnh Diệp Dực, đôi tay ôm cánh tay của anh, "Anh, em đối với anh tốt chứ?"

Diệp Dực nhíu mày, liếc nhìn bóng người trong toilet, "Nói thế nào?"

Diệp Ngôn chậc chậc hai tiếng bày tỏ mình bị bắt nạt, "Làm sao anh càng sống càng ngột ngạt, còn phải dựa vào em gái em rể mới có thể thành chuyện vui?"

"Lúc nào thì nói là chuyện vui." Diệp D


Insane