
, Lộ Ninh hôm nay tới không vì chuyện của Vạn Uyển ư, nói nửa ngày rồi cười ha hả đi, cô nhóc kia thế nào cũng không biết. Đồng Niệm lại rót cho ly nước, giơ cổ tay nhìn thời gian, "Đoàn trưởng, nên lên đường."
Diệp Dực xoa mi tâm, mấy ngày nay công việc cũng không thể nào tập trung lực chú ý trăm phần trăm. Đại não nhanh chóng chỉnh sửa lại nội dung chính trong hội nghị, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Đồng Niệm biết điện thoại di động này thuộc về riêng tư, lập tức đóng cửa đi ra ngoài.
Diệp Dực nhận điện thoại, giọng nói bất thiện, "Ba phút, có lời gì thì nói."
Diệp Ngôn tâm tình lúc này rất tốt, đều là tinh anh được quốc gia đào tạo, dựa vào người của ông xã ở trên ghế sa lon xem phim truyền hình cẩu huyết Thiên Lôi, "Ai yêu ai yêu, giọng điệu này, âm điệu này, không phải thiếu gia Diệp gia sao?"
Diệp Dực trực tiếp lấy điện thoại ra chuẩn bị cúp.
Diệp Ngôn dĩ nhiên dự liệu được, vội đổi lời nói, "Anh trai tốt ~"
Diệp Dực nhanh chóng cầm điện thoại cách xa tai, Lý Thi trực tiếp hơn, phản xạ có điều kiện mà bắn lên từ trên ghế salon, cảnh giác nhìn Diệp Ngôn. Diệp Ngôn cầm điện thoại di động cười ha ha, "Ai ai ai, nói chuyện chính nói chuyện chính."
"Thần kinh ít đi, chuẩn bị có họp của sư bộ."
Diệp Ngôn cười ha ha đáp ứng, ngoắc ngoắc tay muốn Lý Thi tới đây, lại nằm lên lần nữa.
"Coi trọng Vạn tiểu cô nương người ta?"
Diệp Dực liếc nhìn Đồng Niệm thường xuyên hướng bên trong thò người ra, đứng dậy sải bước đi ra ngoài, hạ thấp giọng, "Nhiễu vừa thôi."
"Xì ~" Diệp Ngôn khinh thường, Lý Thi đưa cam đã bóc xong đến bên miệng cô ấy, "Em thấy cái này so với cái kia tốt, người thú vị, chống đỡ áp lực mạnh, thích hợp với loại người khó chịu phúc hắc như anh."
Diệp Dực lên xe, chỉ có tài xế và Đồng Niệm, thanh âm lại lớn , "Anh muốn kết luận và phương án giải quyết."
"Dù sao cứ như vậy một lần, em và phu nhân Vương tham mưu trưởng thương lượng một chút, đến lúc đó anh sửa đổi một chút tính khí đàn ông chó chết, thì không kém là bao nhiêu." Diệp Ngôn thính tai, đã nghe được thanh âm xe khởi động, biết anh muốn đi làm việc chính rồi.
Diệp Dực sửng sốt một chút, lộ ra nụ cười xưa nay chưa từng thấy, lần này, không chỉ có làm ít công to, gần như là đáp án đã định rồi.
Buổi sáng tám giờ, Vạn Uyển trải qua cả đêm chiến đấu hăng hái hơn mười giờ, mệt mỏi đến mức bò thở gấp mà trở lại túc xá, bạn cùng phòng đang đóng gói hành lý, thấy cô có chút ngượng ngùng.
"Uyển Uyển, không có mình một mình cậu ở được không?" Cô bạn này và Vạn Uyển có tính cách giống nhau, hai người ở cùng một chỗ trợ giúp lẫn nhau, đặc biệt thoải mái, nhưng nếu như ở lại một mình, thật không phải chuyện dễ dàng gì.
"Vu Phàm Phàm, có người nuôi là chuyện tốt, cậu không đi tôi phải đuổi đấy!" Vạn Uyển rửa mặt, tê liệt ngã xuống ở trên giường buồn buồn mà nói.
"Nhưng mà nếu như chủ cho thuê nhà tăng thêm tiền mướn phòng, một mình cậu làm thế nào?"
Vạn Uyển thật sự rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng đáp lời của cô ấy rồi ngủ thẳng như chết.
Phàm Phàm dọn dẹp hành lý xong, xe chờ dưới lầu ấn kèn, cô ấy úp sấp lên cửa sổ cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, quay đầu lại liếc nhìn Vạn Uyển, vẫn là cực kỳ có nghĩa khí nấu cho Vạn Uyển hai quả trứng, hâm chút rau dưa thả vào trên bếp lò rồi mới vội vã xuống lầu.
Vạn Uyển bị thanh âm mở cửa đóng cửa đánh thức, ngồi dậy mở đèn lớn nghe thanh âm valy của Vu Phàm Phàm đập lên cầu thang rầm rầm rầm, như con nít mà khóc òa lên, vừa khóc vừa nức nở, "Diệp Dực, anh rất khốn kiếp."
Lý Thi định đưa tay gõ cửa thì thu về, nhìn Diệp Ngôn đang sửa sang lại quần áo, rất dễ nhận thấy Diệp Ngôn cũng đã nghe được Vạn Uyển gào khóc thảm thiết ở trong phòng, bất đắc dĩ nằm ở ngực Lý Thi buồn cười, ai yêu, cái này gọi là chuyện gì đây!
"Đồng chí Lý Thi, nhiệm vụ của chúng ta trọng đại nha!" Diệp Ngôn sắc mặt nghiêm nghị, nói vô cùng nghiêm túc.
Lý Thi hoàn toàn không ở trong trạng thái như rơi vào trong sương mù mà gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là không thích hợp, "Diệp Ngôn. . . . . ."
"Đến lúc đó anh phối hợp chút đi!" Chờ đến khi Lý Thi hiểu đây là chuyện gì, thì con trai nhà Diệp Dực cũng ra đời rồi, liếc mắt vỗ vỗ bả vai anh ta.
Lý Thi mặc dù nói không biết tâm tư nhỏ của vợ, nhưng quân sự tốt đẹp dày công rèn luyện làm cho anh có thể ở trước khi chiến hữu cần thì đã ở phía sau đảm nhiệm trợ giúp cùng phối hợp.
Diệp Ngôn gõ cửa, tiếng khóc trong phòng lập tức ngừng lại, Vạn Uyển kéo cửa ra nhìn hai người phía sau hàng rào, có phần phản ứng không kịp, "Các người, các người. . . . . ."
Diệp Ngôn cười đến mức hoàn toàn vô hại, mắt híp lại thành một đường trăng lưỡi liềm nhỏ, dắt tay Lý Thi tư thái mười phần cô vợ nhỏ, "Trước hết để cho chúng tôi đi vào đã!"
Vạn Uyển vội vàng mở cửa, để cho hai người đi vào, lúc Lý Thi đi qua thì Vạn Uyển cố ý nhìn mấy lần, anh ta không có mặc quân trang hoàn toàn chính là dáng vẻ một người khác, người thật tuy tướng mạo vẫn thế nhưng đã thu lại cảm giác mạnh mẽ bởi vì chế phục mang tới, cả người tản ra trầm ổn cùng tinh tế.
Diệp Ngôn cũng chú ý tới án