
gươi sống sót, không biết có bao nhiêu ngươi chết dưới tay của ngươi, hôm nay
ta phải thay trời hành đạo!”.
Từ phía sau chàng, một loạt hiệp sĩ trẻ tuổi thay nhau
xuất kiếm, bao vây Đường Mạc.
“Đại ca ta đã đại diện Bái Nguyệt Giáo xuất trận.
Ngươi biết thế cục sẽ diễn ra như vậy có phải không?”. Đường Duyệt lạnh lùng
hỏi.
Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt đáp: “Người đã khiến cho nhiều
người phẫn nộ như vậy, đương nhiên sẽ phải hy sinh”.
Đường Duyệt mím chặt môi, không nói bất cứ lời nào.
Đôi mắt trong sáng chứa đầy sự bất an, nàng dốc hết sức kiềm chế biểu hiện của
mình. Đôi cánh của con bướm đỏ khẽ động đậy, một vẻ đẹp lạ thường.
Cách đó khoảng mười trượng, Đường Duyệt nghe thấy
tiếng xương gãy rất rõ ràng. Tiếp đến là tiếng dao sắc lẻm liếc qua da thịt.
Người bị tấn công chưa kịp kêu một tiếng đã đổ gục xuống đất. Thì ra những
người đó chẳng qua chỉ bao vây Đường Mạc, hoặc thể hiện chút phong độ, áp dụng
phương thức một đối một, luân phiên đánh Đường Mạc. Nhưng lúc hai người trong
đám bọn họ liên tiếp đổ gục xuống thì tất cả mọi người đều lo lắng, căng thẳng.
Bọn họ bắt đầu không dám kiêu ngạo như trước nữa. Máu tươi phun đầy lên người
Đường Mạc, nét mặt chàng vẫn lạnh lùng, vô tình, giống như một bức tượng đá
không có sinh mạng.
“Nàng biết đại ca của nàng cuối cùng sẽ biến thành một
con người như thế nào chưa?” Tô Mộng Chẩm cười. “Nàng còn nhớ những bức tượng
đá đáng yêu trên đảo Bái Nguyệt Giáo không? Rất nhiều năm trước, những tượng đá
đó đều là nhân sĩ chính đạo gia nhập Bái Nguyệt Giáo”.
Đường Duyệt ngây người, nàng nhìn Tô Mộng Chẩm, không
dám tin vào lời hắn nói. Hắn dịu dàng cười: “Hắn sẽ từng chút, từng chút biến
thành tượng đá, không thể đi, không thể nói, trái tim sẽ ngừng đập, miệng sẽ
ngừng thở, thuật bùa chú từ thiên cổ Bái Nguyệt Giáo truyền lại quả nhiên có
một không hai”.
Lời nguyền Thạch Tâm, Đường Duyệt cho rằng phần chi chép
này trong cuốn Ly hận kinh chẳng
qua chỉ là một truyền thuyết hoang đường. Trên thế giới này sao lại có bùa chú
biến người thành đá được?
Tô Mộng Chẩm nói: “Khởi nguyên của Bái Nguyệt Giáo ở
Miêu Cương, thuật bùa chú ở đây không như những gì Trung Nguyên có thể tưởng
tượng. Ta khuyên nàng nên từ bỏ, ngoan ngoãn trở về làm tân nương tử đi!”.
Hắn nói như vậy, nhưng nét mặt bất động vẫn đang chờ
đợi sự phản ứng của Đường Duyệt.
Quả nhiên nghe thấy nàng nói: “Dù có chuyện gì xảy ra,
ta cũng sẽ không bao giờ để mất đại ca ta”.
Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch miệng: “Tùy nàng”.
Khi mỗi vị giáo chủ nhậm chức thì đều phải trải qua
một lời thề máu, chỉ có máu của người đó mới có thể được tôn giả Bái Nguyệt
Giáo đồng ý.
Thạch Tâm bùa, có duy nhất một cách giải. Đó là giết
chết giáo chủ đương nhiệm Bái Nguyệt Giáo, lấy máu tế đàn.
Tại sao Tô Mộng Chẩm nói những lời này với Đường
Duyệt, điều này có lợi ích gì cho hắn? Làm vậy là hắn đang cổ vũ Đường Duyệt
đối địch với Bái Nguyệt giáo chủ. Đường Duyệt lạnh lùng cười, hắn quả nhiên coi
trọng nàng rồi?
Dựa vào trình độ võ công của nàng, có lẽ không thể đối
phó được với Tô Mộng Chẩm. Nếu như đi giết Hiên Viên Lãng Nhật, khác nào lấy
trứng chọi đá. Một người ngốc nghếch nhất thiên hạ cũng sẽ không làm những việc
như vậy. Nhưng nếu như nàng không đi, đại ca của nàng sẽ…
Đường Duyệt nghiến răng, nhất thời có chút lo sợ. Nếu
Đường Duyệt có thể vô tình giống mẫu thân Ôn Nhã Như, nàng có thể quay người
bước đi ngay mà không thèm ngoảnh đầu lại, để theo đuổi hạnh phúc của bản thân
mình. Nhưng nàng là người coi trọng tình thân, lúc trước là đối với Ôn Nhã Như,
bây giờ là đối với Đường Mạc. Tình cảm này, lúc trước là huyết thống, bây giờ
là sự báo đáp những ân tình đã qua của đối phương. Bản chất của nó là một sự cố
chấp đáng sợ, lúc này Đường Duyệt vẫn chưa nhận thức được. Nhưng Tô Mộng Chẩm
đã sớm hiểu rõ điều này, đông thời đã lợi dụng một cách hợp lý.
Lúc này Đường Mạc vừa trúng một nhát kiếm. Có người
bất chấp tất cả, như điên như dại rút kiếm lao về phía Đường Mạc.
Giữa lúc sự việc xảy ra nhanh như chớp, Khuynh Thành
đã được rút ra khỏi bao. Đường Duyệt không muốn sát hại bất cứ người nào, trừ
khi bất đắc dĩ. Ánh sáng chói mắt phát ra từ thanh đao, vẫn chưa nhìn thấy nàng
ra tay thế nào, những thanh kiếm dài tấn công phía sau lưng Đường Mạc đều đã bị
đánh bay hết.
Lưỡi đao chúi xuống, Đường Duyệt lạnh lùng đứng trên
võ đài. Nét mặt của nàng cũng không bình tĩnh như trước. Trong giờ khắc này,
toàn thân nàng đều biến đổi. Thanh đao Khuynh Thành có một không hai trong thiên
hạ, lúc được cất trong bao thì dường như rất bình thường và ảm đạm, nhưng
khoảnh khắc được rút ra, nó phát ra một màu đỏ chói mắt. Tính mạng của chủ nhân
được giao cả vào nó, sự hưng phấn, sự mãnh liệt dều là nhờ hút máu người mà có.
Một đao vừa rồi của Đường Duyệt xem ra rất bình
thường, không gây sự chú ý của người khác, nhưng tài nghệ của nàng được phơi
bày rất tự nhiên. Dường như thanh đao này đã được luyện tập hàng nghìn hàng vạn
lần. Dường như Khuynh Thành luôn luôn ngủ đông, không hề ho