
t, nàng dừng lại,
vì nàng nghe thấy giọng của một nam nhân nhắc tới tên mình.
“Rõ ràng nàng biết Đường Duyệt coi nàng là tỷ tỷ, vậy
mà lại lợi dụng nàng ấy? Nàng nhẫn tâm vậy sao?”
“Muội không lợi dụng nàng ấy, chí ít muội không có ý
định muốn hại nàng ấy”.
Đường Duyệt nghe rất rõ. Đó là giọng nói của Đào Vân
và Tống Uyển Từ.
“Nếu như không phải, tại sao nàng lại đưa cuốn sách đó
cho nàng ấy? Nàng còn nói không phải vì lợi dụng nàng ấy sao?” Giọng Đào Vân
đầy tức giận, Đường Duyệt đứng chôn chân tại chỗ.
“Tại sao huynh lại nhắc đi nhắc lại chuyện này? Trước
đây không phải chúng ta đã nói rõ với nhau rồi hay sao. Chỉ cần muội đi với
huynh, huynh sẽ quên hết chuyện này mà”.
“Uyển Tử, đó là vì muội nói sẽ cùng ta cao chạy xa bay.
Nhưng muội có thực hiện lời hứa của mình đâu? Từ lúc biết Tô Mộng Chẩm đã trở
về, muội luôn trì hoãn ngày khởi hành. Ta cứ đợi rồi lại đợi. Muội nói cho ta
biết trái tim muội có phải đã héo khô, không còn hình bóng người đó nữa hay
không?”
“Muội đã từng nói, chỉ là muội đang đợi kết quả muội
mong muốn”.
“Muội muốn kết quả như thế nào? Đợi Tô Mộng Chẩm vì
một âm mưu đáng buồn cười mà yêu Đường Duyệt? Hay là đợi Tô Mộng Chẩm hối hận,
đau khổ quỳ xuống dưới chân muội xin tha thứ. Hay bởi muội không quên tình cũ,
muốn cùng hắn “gương vỡ lại lành”?”
Một tiếng “choang” vang lên, trong phòng phát ra một
âm thanh nghe chói tai.
Đường Duyệt không dám tin vào những gì mình vừa nghe
thấy, cho đến lúc Đào Vân từ trong phòng xông ra. Chàng ngây người khi phát hiện
Đường Duyệt đang đứng bên ngoài. Đào Vân vốn không sơ suất như vậy. Nhưng chàng
không ngờ, trong lúc truyền tin ở đại hội kiếm pháp, Đường Duyệt bị thương
nặng, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vậy mà lúc này lại xuất hiện ở đây.
Làn môi nàng nhợt nhạt không còn một giọt máu khiến lòng người lay động. Nàng
xinh đẹp khiến cho người ta không dám nhìn trực diện. Nhưng thần thái, trái tim
của nàng dường như đang bị người ta đâm từng nhát, từng nhát một. Bao trùm lên
tất cả sự tổn thương. Đào Vân không dám nhìn vào mắt nàng, cũng không dám quay
đầu bỏ đi.
Tống Uyển Từ cũng phát hiện ra có điều khác thường,
liền hỏi lớn: “Đào Vân, huynh sao vậy?”.
“Tống tỷ tỷ… muội vốn… muội nói cho tỷ biết, Tô Mộng
Chẩm đang ở Đường Gia Bảo, tỷ hãy cẩn thận!” Đường Duyệt khẽ khàng nói. Không
đợi Tống Uyển Từ lên tiếng, Đường Duyệt vội vàn nói: “Xin lỗi, muội không nên
tới nơi này”.
Tống Uyển Từ lao ra ngoài, rất ngạc nhiên. Nàng có thể
dựa vào cảm giác của mình để xác định chính xác vị trí của Đường Duyệt.
Nàng nắm chặt tay Đường Duyệt rồi nói: “Không, Tiểu
Duyệt, hãy để ta giải thích với muội được không?”.
Đường Duyệt muốn thoát khỏi bàn tay của Tống Uyển Từ.
Nhưng Uyển Từ vẫn cố gắng giữ thật chặt. Đường Duyệt lạnh lùng đáp: “Tống tỷ
tỷ, buông muội ra”.
Tống Uyển Từ khẩn thiết nói: “Muội đừng đi, ta xin
muội. Tiểu Duyệt, chúng ta hãy nói chuyện một lát được không, muội hãy cho ta
cơ hội để giải thích”.
Đường Duyệt nói: “Tống tỷ tỷ, giữa chúng ta còn điều
gì để nói nữa? Những điều vừa rồi muội đều nghe rất rõ, dụng ý thực sự của tỷ
là như thế nào?”.
Trên mặt Tống Uyển Từ hiện lên sự đau khổ: “Tiểu
Duyệt, ta đã muốn nói với muội từ rất lâu rồi. Ta không nên giấu muội. Nhưng
nếu như khi mới bắt đầu đã đi cầu xin muội, muội sẽ không giúp ta đúng không?
Muội là một cô gái rất ngây thơ trong trắng, sao ta có thể nói tất cả với
muội?”.
“Nếu như tỷ nói với muội, thì bất luận là tỷ cầu xin
muội làm gì, muội đều sẽ làm. Nhưng tỷ không nói, khiến cho muội giống như một
con ngốc thay tỷ trải bằng đường đi vậy. Tỷ luôn đi bên cạnh xem xét, có phải
cảm thấy muội là một con ngốc, rất đáng buồn cười không?”.
“Ta thực sự đã nghĩ phải nói với muội, nhưng ta không
làm được. Muội luôn luôn bình tĩnh, hiền dịu như vậy. Sao ta có thể đem những
việc này làm vấy bẩn muội?”.
“Cho nên tỷ mượn cớ nói vậy, khiến muội cho rằng trên
đời này vẫn còn có người đối đãi với muội chân thành. Có thể nói tỷ tỷ là một
bằng hữu tốt trong lòng muội hay không?”
“Ta có giấu muội, nhưng chưa từng nói một lời giả dối
nào. Ta từ nhỏ không có phụ mẫu, càng không có huynh đệ tỷ muội. Năm năm nay,
ta đã thực sự coi muội là muội muội của mình!”
“Không, xin tỷ… hãy buông muội ra”.
“Đợi một chút, Tiểu Duyệt, muội hãy quay đầu nhìn tỷ
được không? Muội biết, đôi mắt của tỷ nhìn không rõ. Nếu như muội chạy đi rồi,
tỷ cũng không thể tìm thấy muội. cho nên, muội đừng đi! Tỷ biết mình sai rồi,
muội hãy tha thứ cho tỷ!”
Đường Duyệt nhắm hờ mắt nói: “Muội vốn nghĩ nếu biết
muội đến, Tống tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui mừng. nhưng không ngờ, muội lại nghe
thấy cuộc nói chuyện của hai người. Tỷ nói cho muội biết đi, nếu như hôm nay
muội không tới đây, rốt cuộc tỷ còn giấu muội đến bao giờ nữa?”.
Tống Uyển Từ ngây người, rất khó đưa ra được một lời
giải thích. Thực sự, nếu hôm nay Đường Duyệt không nghe thấy cuộc nói chuyện
này, có lẽ cả đời này nàng vẫn sẽ giấu Đường Duyệt, vẫn nhận sự quan tâm, kính
trọng của Đường Duyệt.
Đường