80s toys - Atari. I still have
Nhân Lúc Em Vẫn Còn Ở Đây

Nhân Lúc Em Vẫn Còn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32981

Bình chọn: 7.5.00/10/98 lượt.

Editor:mèomỡ

Tại lối ra bãi đậu xe bệnh viện tổng hợp nào đấy, chỉ thấy một người phụ nữ cầm tấm bảng trắng, những chữ trên tấm bảng được tô rất đậm, đủ cho những người lái xe chậm qua thấy rõ.

Người phụ nữ để mặt mộc nhưng không mất vẻ thanh nhã nhẹ nhàng khoan khoái, trên khuôn mặt xinh đẹp thoa chút phấn lộ ra mấy phần mệt mỏi, nhưng lại mang theo nụ cười mơ mộng.

Cô đợi từ xế chiều đến hoàng hôn, đứng lẳng lặng không nhúc nhích ở bên cạnh cầu thang lên xuống bãi đậu xe. Mà những người lái xe đi qua thấy nội dung trên tấm bảng trắng hơn phân nửa là cười bỏ qua, hoặc nói thầm một câu: hoa si này thật kiên nhẫn.

Bởi vì người phụ nữ này mấy ngày gần đây có thể nói là “Bất khuất” bất chấp mưa gió.

Đột nhiên! Một chiếc xe hơi màu đen phóng vọt qua, theo tiếng chuông báo an toàn kêu vang, trong nháy mắt bánh xe lướt qua bên cạnh người phụ nữ.

Người phụ nữ hốt hoảng ôm đầu né tránh, đồng thời tấm bảng trắng cũng rơi xuống đất.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen lao với tốc độ cực nhanh sắp hòa mình vào làn xe, lại nhìn bầu trời tối đen trên đầu, tiếng chuông nửa đêm vang lên bên tai, ngón tay cô mơn trớn tấm bảng dính đầy vết bẩn, dùng sức thổi phù một hơi, khiến bụi đất bay lên.

Cô nghiêng đầu nhìn hàng chữ trên tấm bảng, cười tươi tắn.

—— Bác sĩ Cao, chúng ta đi xem phim đi.

. . . . . .

Cùng lúc đó, người dừng xe trước đèn đỏ – Cao Tân Vũ một tay nắm chặt tay lái. Ánh mắt nhìn về phía kính chiếu hậu. . . . . . Đủ rồi đó Tưởng Hàn Tĩnh! Dù cô làm gì tôi cũng sẽ không ngu ngốc như trước kia nữa.

Cảnh cáo cô một lần cuối cùng, thằng ngốc cô gọi đến thì đến đuổi đi thì đi đã sớm trưởng thành rồi.

Nhấn cần ga, anh không chút chần chờ phóng đi.

Editor:mèomỡ

Trong phòng làm việc, Cao Tân Vũ vừa mới tiễn bước người bệnh, bệnh nhân kế tiếp đã lập tức xông vào. Anh quẳng bút xuống, cao giọng nói với y tá “Tiễn khách” .

“Em đăng ký rồi mà.” Tưởng Hàn Tĩnh vội vàng đưa số đăng ký ra.

“Nơi này là chuyên khoa nam, mời cô lập tức đi ra ngoài.” Cao Tân Vũ trước giờ ôn hòa nho nhã lại vỗ bàn.

“Cố vấn cũng không được sao?” Tưởng Hàn Tĩnh ngăn cản y tá đang định mở miệng.

Cao Tân Vũ nắm chặt hai quả đấm, ý bảo y tá rời đi. Sau đó cửa chính phòng khám vang lên tiếng đập “rầm”.

Anh không nói chuyện với cô, mà quay sang máy vi tính sắp xếp tư liệu.

Tưởng Hàn Tĩnh dùng ánh mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc nhìn bóng lưng anh, lấy từ trong túi ra một cuốn vở, mở chiếc phong bì đã ố vàng, lúc lật tới một trang đột nhiên dừng lại, lặng lẽ đọc.

Nhìn xong nội dung, cô lại bỏ cuốn vở vào đúng vị trí trong túi, cười nói, “Em muốn mời anh ăn cơm.”

Cao Tân Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Cố vấn xong rồi à? Xong rồi thì nhanh đi đi.”

“Em không có ý gì khác, chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm thôi.” Cô vẫn dịu dàng nhẹ nhàng.

Cao Tân Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ấn chuông hết giờ.

Y tá nhanh chóng dẫn một người bệnh nam tiến vào phòng trị liệu, ở nơi xem bệnh cần cởi quần này Tưởng Hàn Tĩnh chỉ có thể lui ra ngoài cửa.

Trước khi rời đi cô nói: Em sẽ chờ anh ở bãi đậu xe.

Tiếng bước chân từ từ đi xa, Cao Tân Vũ lại không thể tập trung tinh thần chẩn đoán bệnh nữa. Anh dùng sức ấn huyệt Thái Dương, cả người đắm chìm trong tức giận cùng khó hiểu, không thể nào quên được.

Tưởng Hàn Tĩnh, người phụ nữ độc ác tuyệt tình này là mối tình đầu của anh. Năm đó anh mười bảy tuổi, là thời kì phản nghịch chỉ biết nghịch dại, dường như tất cả giáo dục đều là nhảm nhí. Anh cứ như trúng tà lúc nào cũng phải làm chuyện khiến người lớn tức giận.

Ví dụ như hút thuốc lá, uống rượu, kéo bè kéo lũ đánh nhau. Dĩ nhiên cũng không ít lần bao vây chặn đường nữ sinh giống bọn lưu manh.

Nghĩ tới đây, anh cười tự giễu một tiếng. Đúng vào thời kì không biết gì đó, anh đã chặn Tưởng Hàn Tĩnh trên đường trở về nhà. Tối đó ánh trăng mông lung, nhất định là Hồ Yêu ngàn năm bám vào trên người Tưởng Hàn Tĩnh, mới có thể khiến cho anh bị ma quỷ ám ảnh điên cuồng mê luyến.

“Bác sĩ, bệnh của tôi có chữa được không?” Người bệnh nhắc lại lần thứ ba.

Cao Tân Vũ chợt hoàn hồn, vừa xin lỗi vừa kiểm tra người bệnh. Xem đi, chỉ cần Tưởng Hàn Tĩnh vừa xuất hiện, cuộc sống của anh không ngoài dự đoán lại rối như canh hẹ.

“Bác sĩ, đều là đàn ông, anh nói xem có chuyện gì đáng sợ hơn mắc bệnh này không?”

“Đừng lo, bước đầu kết luận vì tuyến tiền liệt nhiễm trùng, bệnh có thể chữa đều không đáng sợ. Cái đáng sợ là biết rõ làm như vậy sẽ không tốt với sức khỏe mà vẫn không thể khống chế.” Cao Tân Vũ mở hai tay ra, dùng thủ thế không cần nói mà vẫn hiểu giữa đàn ông với nhau để nhắc nhở đối phương.

Bệnh lý dường như cũng áp dụng được cho tình yêu. Giống như người phụ nữ có gai, biết rõ chạm vào sẽ bị chảy máu lại vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa ngu đần dũng cảm tiến tới, ngay cả bị coi thường cũng thành nghiện.

. . . . . .

Bận rộn đến rạng sáng, cuối cùng hội chẩn cũng kết thúc. Anh lê thân thể mệt mỏi ngồi lên xe. Giờ phút này trong bãi đỗ cũng chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Anh chần chờ trong chốc lát, nghĩ đến thời gian trước mắt, vẫn