
Trương Phác Ngọc bị thúc, lui về sau lảo đảo vài bước, một chút cũng
không chịu thiệt ngay lập tức lên tiếng, “Chị làm gì vậy! Chị cố ý !”
Trương Phác Ngôn lạnh lùng nhìn cô, nhìn chăm chú khiến cho Phác Ngọc không
hiểu sao cảm thấy sợ hãi, than thở hai câu, cô nhặt quả lựu bị rơi trên thảm
lên, bỏ đi một tầng mặt ngoài, lại gảy ra thảy vào trong miệng mà ăn.
“Bị người ta cả đời xem như sủng vật mà nuôi, cô sẽ vui vẻ sao?” Chị gái cô
bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí châm chọc.
Trương Phác Ngọc sửng sốt, “A?”
“Tôi, hỏi, cô: Bị Tần Uẩn như vậy thu về, ở trong gia đình Tần gia như vậy
trải qua cả đời người, cô rốt cuộc dựa vào cái gì? Bằng cô trưởng thành coi đáng
yêu sao? Hay là bằng cô mỗi ngày thiên phú dị bẩm đều có thể gặp rắc rối? Hoặc
là bằng cô năng lực kém, cho dù ngốc nghếch ngơ ngác không hiểu chuyện, trời sập
xuống dưới cô cũng không phát hiện?”
“Ưm !” Trương Phác Ngọc đem quả lựu quăng trên mặt đất, vén tay áo lên, ngón
trỏ tinh tế trắng noãn không chút khách khí chỉ vào cái mũi của chị gái mình,
“Chị muốn đánh nhau sao? !”
Trương Phác Ngọc môi động hai hạ, vốn dĩ cô còn có một bụng chanh chua, lúc
này lại một câu cũng không nói ra được.
Đây là đối thủ cô, đối thủ mà ngay cả nói chuyện cũng đều rất khó khăn.
Đây là muội muội của cô, không cần đùa giỡn tâm cơ, ngay cả bộ dáng mảnh mai
cũng là muội muội.
Quên đi, làm gì tự hạ thấp giá trị của mình.
Một khắc trước còn khí thế bức nhân, bỗng nhiên liền xoay người rời khỏi.
Trương Phác Ngọc nhìn chị gái bóng dáng thẳng tắp kiêu ngạo, cảm thấy cô quả
thực là mạc danh kỳ diệu
( kì lạ )
a! Dùng khí lực cả đời cô nâng chân hung hăng đá bay quả lựu.
Quả lựu kia có chết hay không cơ chứ, thẳng tắp một đường bay về phía Trương
Phác Ngôn, khiến cô trở tay không kịp, thất thanh “Ai nha” kêu một tiếng, tức
khắc quay đầu lại hung tợn trừng cô, Phác Ngọc vừa thấy chuyện không tốt, quay
đầu nhanh nhẹn bỏ chạy .
Tần Uẩn khi thấy cô vội vàng chạy qua vươn tay túm lấy, thoải mái đem cô túm
vào trong phòng.
“Nguyên lại là anh à? !” Trương Phác Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vừa rồi
anh cùng chị gái tôi ở trong này nói chuyện sao?”
Tần Uẩn gật đầu, ngón tay phủ ở trên má cô nương theo sợi tóc thật dài, tình
yêu lưu luyến nồng đậm hơn.
“Vậy anh vì sao không tới cứu tôi?” Cô mất hứng .
“Em không phải đem cô ấy dọa thất bại thảm hại sao? Còn dùng ám khí ám toán
cô ấy.” Anh cười nhẹ nói. Nhớ tới bộ dángTrương Phác Ngôn luôn luôn hoàn mỹ như
tiên nữ bị quả lựu đánh trúng thét chói tai ra tiếng, Tần Uẩn không tự chủ được
cười rộ lên.
Buộc chặt tay kéo cô lại gần, rất muốn hôn cô một chút, thế nhưng lại khiến
cho cô sợ hãi, đành phải mạnh mẽ khống chế chính mình, duy trì khoảng cách để có
thể thuận lợi hô hấp.
Anh vừa nói như vậy, Trương Phác Ngọc nhớ tới biểu tình cuối cùng là tức giận
vừa rồi của chị gái, “Phốc” một tiếng cười ra. Mấy giọt nước miếng theo tiếng
cười đùa vui vẻ “Phốc” kia bắn tung tóe đến trên mặt Tần Uẩn, đại thiếu gia nhà
họ Tần từ nhỏ có chứng bệnh sạch sẽ đến mức độ làm người ta giận sôi gan, thế
nhưng lúc này đây chỉ cảm thấy thật gần gũi thân mật, không có ý vươn tay lau
đi.
Khi rời đi anh muốn cô đưa tiễn cô liền đi tiễn, thế nhưng từ nhà lớn đi ra
ngoài kia một đoạn thật dài, hơn phân nửa cũng đều là anh cõng cô đi qua.
“Mẹ tôi nói, anh muốn kết hôn với tôi à?” Cô ở trên lưng anh hỏi.
“Uh.” Tần Uẩn mỉm cười.
“Anh không cưới chị gái của tôi sao? Anh không phải bạn trai chị ấy sao?”
“Không phải.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì muốn kết hôn với em.”
Đề tài bị anh bất động thanh sắc
( uyển chuyển )
một vòng ném về, cô cái gì cũng không có hỏi ra, nhưng cũng nhất thời nói
không rõ là sai lầm ở chỗ nào, cau mày vẫn cứ nghĩ, thẳng đến khi đến cuối
đường, anh thả cô xuống dưới, cô còn chưa có suy nghĩ xong đâu.
“Tôi đi rồi, em ngoan ngoãn, không cần gây ra họa gì quá lớn, không thể chậm
trễ ngày kết hôn biết không?” Anh cúi đầu, thực ôn nhu nói.
“Đã biết!” Cô đáp ứng giòn tan, lại túm lấy góc áo anh, “Trương Phác Ngôn kia
nếu lại hỏi tôi dựa vào cái gì gả cho anh, tôi phải trả lời như thế nào đây? Anh
thật là muốn đem tôi xem như sủng vật mà nuôi dưỡng à?” Cô tâm tư nho nhỏ hy
vọng anh dạy cô một cái đáp án trả lời thật lợi hại, từ nhỏ đến lớn đánh nhau
với chị là không có thua qua, nhưng là đánh trận mồm mép thì Trương Phác Ngôn
luôn thắng!
“Em nói đâu?” Tần Uẩn cười nhẹ.
“Xem như sủng vật nuôi… Kỳ thật cũng không có cái gì không tốt !” Cô cố sức
tự hỏi sau một lúc lâu, cũng chả ra sao, “Bất quá anh rốt cuộc vì sao muốn kết
hôn với tôi?”
Ánh mắt cô gái vẫn là ướt sũng đáng yêu, Tần Uẩn rốt cục nhịn không được, cúi
đầu ở chóp mũi cô nhẹ nhàng chọc chọc một chút, “Bởi vì… Muốn đem em mang về xem
như sủng vật mà nuôi. Tôi còn chưa từng có nuôi qua sủng vật như vậy đâu, nuôi
em cả đời, được không?”
Cô vuốt chóp mũi đỏ mặt không nói lời nào, sau một lúc lâu thẹn thùng gật gật
đầu. Tần Uẩn tâm tình tốt, nhìn cô sôi nổi đi trở về, thẳng đến khi thân ảnh cô
nhìn không thấy , anh mới ngồi vào tron