XtGem Forum catalog
Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324810

Bình chọn: 8.00/10/481 lượt.

y

- Ha ha =))))

Tối hôm ấy về Học nó khóc mãi. Cứ ôm mình mà hối hận

- Dm tao. Chơi với chúng nó bao nhiêu lâu. Tao có đồng nào có bao giờ nghĩ mua kem cho chúng nó ăn đâu. Lúc nào cũng Thu Thu. Giờ gặp nạn chúng nó bò lưng ra kiếm tiền cứu tao. Tao có lỗi với chúng nó mày ơi. Huhu :"((((

Mình còn biết nói gì nữa. Cứ đứng ôm nó như hai thằng bê đê ngoài cổng. Vi biết ý chạy vào nhà chơi với bà. Mình vỗ vai an ủi nó cho nó bình tâm lại. Vượt qua cú sốc mất người yêu. Lại thấy áy náy vì mải tán gái mà bạc đãi bạn bè, thằng này vốn dễ xúc động lại càng bị kích động hơn. Mình cứ bụm miệng cười. Nói chuyện với nó thêm một lát thì chào nhau về ngủ.

Nằm bên cạnh bà một lát, em đã ôm bà ngủ ngon. Còn mình nằm suy nghĩ mông lung. Trân trọng tình cảm của lũ trẻ đồng quê. Chẳng mấy khi có đồng tiền nào dắt bụng. Thế mà khi bạn gặp nạn thì cùng nhau đoàn kết giúp đỡ hết sức. Mà không hiểu thằng Học nghĩ gì mà lại nghe lời bọn thằng Mạnh Đồng khiêng trống trường đi giấu được thì kể cũng lạ. ) Nay thằng Đạo nói nhỏ với mình, nhờ mình cùng nó mai đi nói chuyện với bọn Mạnh Đồng để chúng nó không bày trò phá thanh niên làng mình nữa. Cũng hơi hốt nhưng đồng ý. Dù gì thì bọn trẻ luôn coi mình là người lớn và đáng tin tưởng. Nhắm mắt lại và ngủ. Chờ đợi những gì sắp tới

Không có gì bình yên hơn buổi sáng ở quê. Mình ngồi bệt xuống bậc thềm ngắm những vòng khói bếp bay cuộn cuộn lên trời. Bà bảo bà thích nấu bếp củi hơn bếp ga vì cảm giác ngồi cạnh bếp lửa nó ấm áp như gia đình đang quây quần cùng nhau vậy. Mình dựa đầu vào cột nhà, nhìn những hàng rào chụm rụm ngoài ngõ. Bà vẫn thường ôm mình thủ thỉ, ngày xưa cứ mong chờ bố lớn nhanh, lấy hàng rào ra làm thước, tháng nào cũng bảo bố ra đứng cạnh đó bà xem đã cao bằng hàng rào chưa. Cái bóng nhỏ con lũn cũn của bố cứ cố nhảy với lên cho cao bằng hàng rào. Và rồi khi bố lớn vượt quá hàng rào, cũng là lúc bố cúi đầu chào bà lên thành phố lập nghiệp. Chỉ còn lại bà với những hàng rào chụm rụm trên đường làng. Cả tuổi thơ bố gắn bó với đống rơm, đồng ruộng, với cánh diều chao nghiêng trên bầu trời quê, vậy mà nói đi là đi luôn chẳng nhớ đường về.

Dáng bà lom khom ở cửa bếp, mình chạy ra cổng rồi gọi bà:

- Bà ơi Hoàng cao bằng hàng rào chưa?

- Cha tiên sư bố mi.

Bà cười móm mém, những nếp nhăn trên khuôn mặt bà tụ lại ở gò má trông như lúm đồng xu. Mình chạy lại vòi vĩnh đòi ăn. Bà nấu xôi xéo thơm lừng cả bếp. Vi hư thật. Ngủ như con heo để bà lụi cụi một mình. Đang định lên nhà gọi dậy thì đã thấy heo lò dò ra cửa, mặt với mũi chưa rửa nên tèm lem hết cả.

- Hoàng ơi em mơ Hoàng đi nhà trẻ rồi ị đùn…

- Trời ơi mới tỉnh dậy lú hay sao mà nói mấy câu ấy trước mặt bà?

Mình bịt mồm Vi lại rồi lôi nàng đi đánh răng. Cái tật cứ ngủ dậy là phát ngôn bừa bãi cho đến bây giờ Vi vẫn không sửa được. Ngố hết nói nổi. Mình vừa bơm nước cho em vừa dặn em sáng ở nhà giúp bà làm vườn, mình phải đi có việc với bọn thằng Học. Vi nghe thấy thế phun phì phì kem đánh răng ra rồi mếu máo đòi đi cùng. Nhưng đi làm sao được. Chuyện đàn ông với nhau cho em đi không tiện.

Bọn trẻ đợi mình ở sân kho. Cả lũ ngồi trò chuyện cùng nhau đợi tin của thằng Học. Mình chìa cho chúng nó hai túi ngô cay. Mắt đứa nào đứa nấy sáng hết cả lên. Thằng Biên còn bày trò, chạy về lấy cái rổ chén uống rượu của bố nó rồi mấy thằng rót ca nước lã lên cạch chén uống. :-| Ngô cay đổ ra tàu lá chuối. Mỗi thằng cầm một cái chén hạt mít, rót nước lã uống với nhau, vừa nhai ngô rang vừa chém gió hết nửa buổi sáng thì thằng Học về.

- Sao sao? Có được không hả mày?

- Ừ được. Các thầy cô bảo từ lần sau không được nghịch dại.

- Thế mày có phô ra bọn Mạnh Đồng xui mày không?

- Thôi nói ra làm gì. Hèn lắm!

- Ô đệch mày còn biết hèn á. Bọn nó là cụ của hèn.

- Tao còn 10 nghìn này. Trường bắt phạt 110 nghìn thôi. Đi ăn kem đi. Nóng quá.

- Để bọn tao đếm xem đã. 2, 4, 6, 8, 10, 12. Đéo ngủ mỗi thằng một que mày ạ. Hay là hai thằng mút chung một que?

- Thôi tao có tiền này. Chúng mày ăn mỗi thằng hai que cũng được.

Mình chìa cho lũ trẻ xem hai tờ mười nghìn. Không là chúng nó cũng chẳng tin mình có tiền. Đến khổ. Sống với nhau nghèo khó nên cũng chẳng có khái niệm giàu là thế nào. Cả lũ reo hò lôi mình chạy ra thị xã mua kem ăn. Vị của chiếc kem 1 ngàn đồng một que hồi ấy giống như vị kem đậu xanh Tràng Tiền bây giờ. Chẳng hiểu do được ăn trong tình cảm của lũ trẻ hay sao mà mình cảm giác đó là que kem ngon nhất mà mình từng được ăn. Giữa cái nắng của tháng Sáu, mình bá vai bá cổ mấy thằng bạn trẻ con, đứng ăn kem mút dưới cái ô nhỏ xíu của hàng kem bán rong trên đường làng. Mặt đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi mà trong lòng mừng vui khôn tả vì thằng bạn mình không bị đuổi học nữa. Chỉ tội sau vụ ấy, một nửa trong lũ chúng bị bị ỉa chảy mất hai ngày, riêng thằng Giới thì cả tuần, vì tội ăn ngô cay, uống nước lã, ăn kem mút bán rong. Từ ấy lũ trẻ cũng sợ kem luôn. Cứ có hàng kem đi qua là chúng nó hét:

“Kem dừa kem sữa

Ở giữa có đỉa

Ăn vào đi ỉa

Dí ỉa thèm mua”

Sáng hôm ấy thằng Đạo cũng chưa ỏ ê gì về việc nói ch