
: ” Vì sao ngươi lại làm như vậy ? Ta đối đãi với ngươi không tệ ! “
” Bởi vì ta là cung thân vương, phụng hoàng mệnh đến sơn trại nằm vùng, chỉ có thể trách ngươi nhìn người không rõ.”
” Đại ca, quả nhiên ta đã đoán đúng, hắn có âm mưu .” Trác Nhất Đao cắn răng nghiến lợi nói.
Long Thiên Bá đau lòng nói : ” Ta thích ngươi là một nhân tài, không thể ngờ răng vì ta nhất thời thất sát, hủy đi Long sơn trại một tay ta cả đời kiến lập. Lãnh Trọng Hiên, hôm nay ta muốn giết ngươi để tế các huynh đệ của ta.”
Hắn phóng mũi kiếm nhằm vào đầu Lãnh Trọng Hiên, Trác Nhất Đao cũng tấn công về phía hắn, nồng đậm sát khí, trong phút chốc, làm cho Lãnh Trọng Hiên trái đỡ phải đánh cơ hồ khó bề chống đỡ.
Long, Trác hai người lửa giận công tâm, chiêu chiêu ngoan độc, một chút cũng không nương tay, không chừa đường sống cho đối phương.
Lãnh Trọng Hiên võ công tuy xuất chúng nhưng hai người liên thủ, một mình hắn ứng phó quả thật vất vả.
Bên ngoài tiếng kêu la như thấu tận trời xanh, âm thanh càng ngày càng lớn chứng tỏ quân triều đình đang đến gần.
Ngoài cửa, Quân Hi Nhân trộm chạy tới nhìn, tuy Lãnh Trọng Hiên đã dặn nàng, dù có chuyện gì xảy ra, đều không được bước ra cửa phòng, nhưng mà nàng nghe thấy âm thanh kinh tâm động phách như vậy không khỏi lo lắng cho an nguy của hắn, vẫn nhịn không được chạy ra ngoài, thấy hắn đang cùng hai vị đương gia đánh nhau, nàng rất hoảng sợ.
” Vương gia ! ” Tĩnh Quốc tướng quân là do triều đình phái đến trợ giúp hắn, Tĩnh Quốc tướng quân thấy Vương gia gặp nạn liền vội vã tiến vào thính đường, giúp hắn chắn đao tiếp chiêu.
Cuộc chiến chia làm hai phía, Lãnh Trọng Hiên cùng Trác Nhất Đao độc đấu, Tĩnh Quốc tướng quân cùng Long Thiên Bá theo thính đường đánh đến ngoại đường, không thể tách ra.
Trác Nhất Đao vốn không phải là đối thủ của Lãnh Trọng Hiên nhưng hắn thấy Quân Hi Nhân tránh ở cạnh cửa, lập tức toàn thân phóng tới bắt nàng làm con tin.
” Hi Nhân ! ” Lãnh Trọng Hiên lo lắng nàng bị thương tổn.
Quân Hi Nhân châu thần thất sắc, bị Trác Nhất Đao giữ mà không thể nhúc nhích.
” Đừng tới đây, nếu không ta giết nàng.” Trác Nhất Đao hung ác thốt lên lời đe dọa, một đao đặt ngay trên cổ nàng.
” Buông nàng ra, nam tử hán đại trượng phu lại đi uy hiếp một nữ tử yều đuối không trói nổi một con gà.”
Trác Nhất Đao môi mở một nụ cười âm hiểm, lợi dụng Quân Hi Nhân dẫn dụ Lãnh Trọng Hiên đi đến giữa gian, hắn lui ra phía sau đụng đến cơ quan trên kim long y, dùng sức ấn mở, đẩy Hi Nhân trong lồng ngực về phía trước, phân tán sự chú ý của Lãnh Trọng Hiên.
” Hi Nhân ! ” Lãnh Trọng Hiên ôm lấy Hi Nhân đồng thời cơ quan mở ra, hai người phản ứng không kịp, đều rơi xuống cánh cửa phía dưới.
” Cùng đi gặp diêm vương đi ! ” Trác Nhất Đao thống khoái nói.
Ở ngoài cửa Tĩnh Quốc tướng quân đã chế phục Long Thiên Bá, hắn thấy Vương gia lâm vào cơ quan, nhanh chân chạy vào cứu, Trác Nhất Đao đóng cửa cơ quan lại.
” Người đâu ! Bắt lấy hắn.” Tĩnh Quốc tướng quân ra lệnh, Trác Nhất Đao tự biết khó đấu với quan binh nên tự mình kết liễu.
Mật đạo cơ quan mê võng, người biết đã chết nên không thể mở.
Cung Thân vương sinh tử chưa biết.
” Đây là địa phương nào ? ” Quân Hi Nhân sợ hãi giữ chặt hắn.
” Không biết, ta mới vào sơn trại được nửa năm còn không biết có cơ quan này.” Lãnh Trọng Hiên mang theo nàng, thật cẩn thận sờ soạng khắp nơi trong mật thất.
Trên thạch bích cách vài bước chân có một bó đuốc tuy nhiên ánh sáng mỏng manh cũng không đủ để có thể nhận biết được sự vật.
” Đều là tại ta không tốt, toàn gây rắc rối cho ngươi.” Hi Nhân tự trách nói.
” Đừng suy nghĩ nhiều nữa, trước hết nghĩ biện pháp đi ra ngoài đã.”
Bỗng nhiên hắn lỡ tay chạn vào cơ quan, không biết từ nơi nào bắn ra hai cái phi tiêu, Lãnh Trọng Hiên nhanh chóng ôm nàng vào trong lồng ngực, bay qua một bên, tránh né ám khí.
Hi Nhân tựa vào trong lồng ngực của hắn, chưa kịp hoàn hồn.
” Nguy hiểm thật ! ” Hai người tư thế thân mật khiến Hi Nhân hai má đỏ ửng, ngại ngùng rời khỏi người hắn.
Lãnh Trọng Hiên im lặng ngắm kiều nhan của nàng , có chút tâm ý viên mãn.
Có điều trước mắt không có thời gian để nói chuyện nam nữ, hắn tích cực tìm kiếm lối ra.
Chỉ là đi đến cuối đường hầm không có thấy ánh sáng của thế giới bên ngoài mà chỉ thấy mấy bộ xương khô, thật là cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi.
” Trời ạ ! Tất cả đều là người chết !” Hi Nhân hai tay bịt miệng, trong bụng cảm thấy nhộn nhạo muốn nôn.
Lãnh Trọng Hiên sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận tiến lên xem rõ, mấy bộ xương khô này giống như đã chết nhiều năm rồi, phát hiện những người này không phải bị thương mà chết mà do đói đến chết.
” Chúng ta có phải sẽ giống bọn họ chết ở chỗ này ? ” Hi Nhân khủng hoảng nói.
” Có thể, nếu không tìm thấy đường ra, kết cục sẽ giống nhau.” Lãnh Trọng Hiên vuốt cằm.
” Ô…… Ta không muốn chết ở chỗ này ! Ta còn chưa có lập gia đình, còn chưa có tìm được tiểu thư nhà ta……” Hi Nhân đau khổ kêu khóc.
” Đừng ồn ào nữa, muốn sống phải nhanh tìm đường mà ra.” Lãnh Trọng Hiên bịt miệng nàng