XtGem Forum catalog
Nha Đầu Khờ

Nha Đầu Khờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322804

Bình chọn: 7.00/10/280 lượt.

Văn Thiếu Thu vẫn nghe được rõ ràng, lập tức mở nụ cười. “Đa tạ tổ mẫu”.

A…… Dù cho bà có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng là lão nhân gia đã đồng ý, hắn vẫn nên cảm tạ; Về phần ý kiến của một vị trưởng bối khác…….. Lại càng không quan trọng!

Thản nhiên cười lạnh, Văn Thiếu Thu chậm rãi thưởng thức trà, nhẫn nại mười phần chuẩn bị đợi trò hay trình diễn.

A…… Kế tiếp trò hay sẽ vô cùng đặc sắc thế nào!

**************************

Đáng chết! Bọn họ thế nhưng chưa ăn đồ ăn sáng, chuyện này nên làm thế nào cho phải?

Bà ta lo liệu nghĩ “thà rằng giết sai một trăm, không thể bỏ sót một cái”, muốn cùng giải quyết hết bọn nó cùng một lúc, nhưng hôm nay sự tình phát triể lại ra ngoài lo liệu của bà ta, làm cho bà ta không khỏi hoảng loạn.

Trong phòng, nữ tử mặt bình tĩnh, khó có thể ngồi yên thong thả đi tới đi lui, trong lòng nôn nóng vô cùng……..

Chuyện đêm qua, hắn đã nghe cái tiện tì kia nói sao? Hắn là có phải hay không đã biết? Nhưng nếu hắn đã nghe biết, như thế nào đối mặt bà ta vẫn là như thường ngày lui tới bàn tán nói chuyện phiếm, nhìn không ra chút khác thường, cứ như chuyện gì cũng chưa xảy ra?

Hay là đêm qua tối quá, cái tiện tì kia căn bản không nhìn rõ mặt bà ta, cho dù mách với hắn, cũng không biết rõ chỉ là tưởng kẻ hạ nhân nào bên trong phủ, lén lút trốn đi làm cái việc sai trái kia?

Sẽ là như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thật tốt quá! Ít nhất bà ta biết chính mình trước mắt là an toàn, có thể thở nhẹ nhõm…….

Chắc chắn là thế…… Chắc chắn đúng vậy…… Chắc chắn đúng vậy

Giống như muốn cho chính mình an tâm, trong lòng nữ tử không ngừng thuyết phục chính mình, một lần lại một lần, một lần lại một lần…… Đến khi bà ta rốt cục an tâm, thành công thôi miên chính mình.

**************

Ô…… Là ai cho nàng uống nước? Nước kia rất đắng, quả thực đắng y như thuốc, hay là……. Thật ra nàng uống chính là uống nước thuốc đắng chết người ?

Hốt hoảng nghĩ, Hỉ Phúc cuộc đời ghét nhất phải uống thuốc gì đó, quyết định không bao giờ để người ta đút cho mình “nước đắng” nữa, lập tức đem hết sức lực, sau vài lần cố gắng, rốt cục miễn cưỡng mở mắt…..

Hả? Đây là đâu?

Ý thức mông lung dần dần rõ ràng, nàng nhìn nóc giường xa lạ, không biết chính mình đang ở chỗ nào? Muốn bò dậy, lại phát hiện cả đầu ngón tay của mình đều không nhúc nhích được.

“Tỉnh?”

Bỗng dưng, một giọng nói khàn khàn cũng không mất mềm mỏng quen thuộc vang lên ở phía sau, làm cho Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, lập tức vui mừng kêu to –

“Thiếu gia……” Nàng nghĩ chính mình kêu thật sự lớn tiếng. nhưng vừa ra khỏi miệng lại phát hiện yếu ớt như giọng mèo con kêu, nếu không cẩn thận nghe còn có thể không biết mà!

“Tỉnh là tốt rồi……” Từ tiếng nói cụt ngủn, hé ra khuôn mặt đẹp hơi có vẻ tiều tụy hiện lên trước mắt nàng, Văn Thiếu Thu không yên lòng vì nàng mà lần nữa trở lại Ngao phủ ngồi xuống ở bên cạnh nàng.

“Còn tưởng rằng em tham ngủ mê, không để ý tới ta nữa!”. Tựa như cười, như oán, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỉ Phúc tái nhợt lại còn xám ngoét, đáy mắt đầy vui mừng kích động cùng thương tiếc không thôi.

“Hỉ Phúc không hề không để ý thiếu gia”. Ngốc nghếch, nàng không biết lừa dối, muốn giãy dụa đứng dậy, lại như trước không cử động được, lập tức không khỏi hoang mang trừng mắt nhìn. “Thiếu gia, Hỉ Phúc không cách nào động đậy được”

“Em….. Bị bệnh……” Khàn khàn nói nhỏ, trong lòng Văn Thiếu Thu khổ sở, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng cười vui. “Nhưng đừng lo, ta sẽ tìm khắp thiên hạ đại phu tốt nhất giúp em trị liệu, chờ em dưỡng bệnh thật tốt, là có thể giống như trước vui vẻ như vậy.”

Bị bệnh? Nàng bị bệnh sao? Vì sao nàng không nhớ rõ chính mình sinh bệnh?

Sững sờ nghĩ, Hỉ Phúc mờ mịt khó hiểu — nàng chỉ nhớ rõ lúc ăn đồ ăn sáng, húp cháo ngô lạnh, sau đó liền……

Nên cái gì cũng không nhớ rõ, đến khi lại mở mắt ra, đã ở chỗ này rồi.

“Thiếu gia, Hỉ Phúc không hiểu……” Như rơi vào năm dặm sương mù, nàng thử muốn giải thích.

“Không hiểu cũng đừng lo, ta hiểu là tốt rồi”. Văn Thiếu Thu nhẹ giọng an ủi, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hắn lại hơi nhíu mày, ngón trỏ thon dài chạm lên cánh môi hồng nhạt, dịu dàng lại kiên quyết yêu cầu, “Về sau không được gọi ta thiếu gia”

Khi nàng tỉnh lại, trong lúc hắn nói chuyện nàng đã không hề tự xưng thiếu gia nữa, cũng không cho nàng lại gọi hắn là thiếu gia, bởi vì từ khi hiểu được tâm tình của mình, hắn đã xem nàng là bạn đồng hành cả đời.

Sau này, bọn họ không phải là quan hệ chủ tớ, mà là thân phận vợ chồng cùng ngồi cùng ăn, làm bạn cả đời.

“A?” Không rõ tâm tư hắn chuyển biến, trong nháy mắt Hỉ Phúc càng mờ mịt, càng khó hiểu lại do dự, “Không, không gọi thiếu gia, vậy phải gọi là gì?”

Thật kỳ lạ! Vì sao vừa tỉnh lại sau, nàng liền tự nhiên bị bệnh, hiện tại ngay cả thiếu, gia cũng không thể kêu thiếu gia, hết thảy giống như căng thẳng ấy? Rốt cuộc trong lúc nàng ngủ đã xảy ra chuyện gì?

“Không gọi thiếu gia, tất nhiên là gọi Thiếu Thu……” Dừng một chút, vừa cười vừa đùa, “Nếu em muốn thân mật chút, gọi ta một tiếng Thu ~~ cũng có thể.”

Cái từ “Thu” kia của hắn còn