
ngực của Linh Lung cứng lại,“ Chỉ sợ hoàng thượng tìm sai đối tượng ……”.
“Trẫm không có tìm sai!” Nạp Lam rống to, một bước xa liền đi đến
trước mặt nàng,“Cho dù võ công của trẫm không bằng nàng, nhưng mà trẫm
muốn nàng, trẫm muốn nàng vĩnh viễn ở lại trong cung làm bạn trẫm.”.
Linh Lung xoay mình sắc mặt trắng xanh, khóe môi miễn cưỡng khẽ động,“Dân nữ nghe không hiểu ý của hoàng thượng.”.
“Trẫm chưa từng thích qua nữ nhân, nàng là người thứ nhất làm cho
trẫm cảm động, cho nên trẫm quyết định cho nàng làm hoàng hậu của trẫm,
chấp chưởng đông cung, tương lai vì trẫm sinh hạ hoàng tử, đó cũng là
hoàng đế tương lai.” Đây chính là vinh hạnh vô cùng đặc biệt, nàng nên
vui mừng mà khóc, đối với hắn nuông chiều cảm động không dứt.
“Ta không cần!” Linh Lung sợ tới mức lớn tiếng cự tuyệt.
Sắc mặt của Nạp Lam nhanh chóng thay đổi, nhìn nàng hét to,“Vì sao?!”.
Nàng bị tiếng hét của hắn dọa lui lại từng bước,“Dân…… Dân nữ không muốn làm hoàng hậu.”.
“Đây không phải lý do!” Nạp Lam tiến đến cầm chặt cánh tay của nàng,
đem nàng kéo dài tới trước mặt,“Trẫm phải biết lý do nàng cự tuyệt.”.
Linh Lung bởi vì da thịt truyền đến đau đớn mà nhăn mày.“Không có lý
do gì, dù sao cũng là không muốn.” Nàng đương nhiên không biết trong
long của hoàng thái hậu đang tính toán gì.
Khẩu khí của hắn ngang ngược,“Cho dù nàng cự tuyệt, cũng không thay đổi được chuyện này, trẫm đã quyết định !”.
“Chàng không thể……”.
Nạp Lam bật ra nụ cười lạnh.“Trẫm là hoàng đế, trên đời này không có chuyện không thể.”.
“Chàng…… chàng buông ra!” Linh Lung không muốn nói chuyện với hắn nửa.
“Mơ tưởng!” Hắn nhanh tay bắt lấy nàng không tha.
Linh Lung bất đắc dĩ chỉ có dùng võ, nhưng mà hắn giống như đã sớm
đoán trước nàng sẽ làm như vậy,Nạp Lam đột nhiên mở cánh tay ôm lấy
nàng, đem nàng ôm ở trong lòng.
Nàng hoảng sợ phát hiện chính mình lại giãy không ra.“Chàng muốn làm gì?”.
“Nàng rất nhanh sẽ biết……” Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Nạp Lam
buông tay đánh cược một lần, cúi đầu xuống chiếm lấy cái miệng nhỏ
nhắn,lúc Linh Lung xấu hổ né tránh, làm hắn càng dã man mãnh liệt.
“Ưm –” Linh Lung thực bị chọc tức, Nạp Lam ỷ vào chiều cao làm nàng
không thể xuất ra võ công, chỉ có thể bất lực mặc hắn vừa cắn vừa mút.
Nạp Lam cũng không quản mình hôn môi có đúng cách hay không, chẳng
qua là theo phản ứng nam của nam nhân, mút lấy đôi môi ngọt ngào của
nàng.
Sau một lúc lâu, Linh Lung dật ra một tiếng ưm, lý trí đã vơi hơn phân nửa, kháng cự cũng yếu bớt.
Bàn tay to của Nạp Lam nắm chặt eo nhỏ của nàng vuốt ve, rõ ràng nhận thấy được nơi đó của hắn mãnh liệt biến hóa thật lớn, loại này biến hóa làm cho hơi thở hắn chuyển thô, theo bản năng đem thân thể mềm mại
trong lòng ôm càng chặt hơn, chặt đến nổi làm vòng eo của nàng sắp gãy .
Hắn khẽ tách bốn cánh môi ra, nói:“Đáp ứng ở lại với trẫm.”.
Một lát sau Linh Lung mới nghe thấy mấy chữ này.Thân thể cứng đờ
giống như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, lý trí cũng khôi phục bình
thường.
“Không! Ta không thể!” Nàng bất đắc dĩ khó có thể nói ra lý do.
Nạp Lam không thể nhịn được nữa rống giận,“Vì sao?!”.
Đôi mắt của nàng đỏ lên,“Mong Hoàng thượng không nên ép ta……”.
Thù giết cha không đội trời chung.Nếu ông trời thương xót,để cho nàng tự tay giết Tam Vương gia báo thù cho cha, đến lúc đó hoàng thượng có
thể chấp nhận một hung thủ giết chết thúc thúc của mình sao? Nếu nàng
bất hạnh thất bại, thì chỉ có một con đường chết, cho nên tại sao cho
hắn một lời hứa không thể thực hiện ?
“Trẫm hỏi lại nàng một lần cuối cùng, có đồng ý làm hoàng hậu của trẫm hay không?” Hắn trầm giọng hỏi.
Linh Lung đem môi dưới cắn đến chảy máu .“Dân nữ…… Dân nữ vô đức vô năng, chỉ sợ không thể.”.
Hắn trừng lớn hai mắt giống như hai mũi tên, hận không thể đâm thủng
lòng của nàng. Hắn cắn răng nói:“Được! Coi như lời ban nãy trẫm chưa bao giờ nói qua, trẫm sẽ tới nói với thái hậu, hủy bỏ đại hôn nửa năm
sau.”.
“Đa tạ hoàng thượng ân điển.” Hai mắt ẩm ướt của nàng rũ xuống, không cho hắn thấy, nàng không muốn để cho hắn nhìn thấy lòng của nàng.
Nạp Lam từ kẽ răng phát ra thanh âm,“Đây không phải ân điển, không
cần cảm tạ, sau này trẫm cũng không nhìn nàng, chính nàng tự giải quyết
cho tốt.”.
“Cung tiễn hoàng thượng.” Xác định người đã phẩy tay áo bỏ đi,nước mắt của nàng mới rơi xuống……
Một lúc lâu sau, Linh Lung mang tâm trạng sa sút, lần nửa đi vào Nam
Huân Điện xin hoàng thái hậu,được sự chấp thuận của nàng về nhà thăm mẫu thân.
Sáng sớm hôm sau, nàng không làm kinh động bất luận kẻ nào, cầm lệnh bài của hoàng thái hậu ra cung,cưỡi ngựa về nhà.
Khương Thị nhìn thấy nữ nhi bình an không việc gì, tim bất ổn tâm cũng an tâm hơn.
“Thái Hậu có nói tính cho con ở trong cung bao lâu không?” Khương Thị nắm tay của nữ nhi hỏi.
Linh Lung đem nguyên văn nói:“Thái Hậu hy vọng con ở trong cung hết
một tháng.Nếu một tháng sau hoàng thượng vẫn làm theo ý mình,thì cho nữ
nhi về nhà đến.” Sau đó ước định của nàng và hoàng thái hậu trong lúc
dường như chấm dứt, đương nhiên, đây chỉ là ý nghỉ đơn phương c