Old school Easter eggs.
Nha Đầu Đến Đây Với Trẫm

Nha Đầu Đến Đây Với Trẫm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 7.5.00/10/301 lượt.

ợng sao lại dễ dàng mắc câu. Từ khi tuyên bố hôn sự của hai con, Hoàng

Thượng so với trước đó thật sự có luyện công, đứa nhỏ này rất tự cao,

lại không nghĩ rằng lại thua trong tay một tiểu cô nương, trong lòng

cũng thập phần hiểu được, nếu không thêm sức lực, sau này ở trước mặt

con không ngẩn đầu dậy nổi.Cuộc sống của Hoàng Thượng trôi qua rất trôi

chảy,cho hắn một chút kích thích, hắn sẽ giỏi lên.”.

“Linh Lung hiểu được .” Chuyện tới lúc này, nàng cũng không thể lùi bước .

Hoàng thái hậu áy náy nói:“Vậy thật oan ức cho con,Linh Lung.”.

Linh Lung cứ như vậy bị hoàng thái hậu nói hai ba câu thuyết phục , tiếp tục sắm vai không lấy lòng tiểu hoàng đế.

Quế công công mấy năm mới bắt đầu hầu hạ hoàng thái hậu , mặt ông

không chút thay đổi nhìn theo bóng dáng Linh Lung đi ra ngoài điện, mới

nói ra nghi vấn trong lòng,“Thái Hậu dường như không chỉ vì tiên đế tìm

một người yêu cho con.”.

Hoàng thái hậu mím môi cười,“Ông cũng đã nhìn ra? Ai gia quả thật rất thích đứa nhỏ Linh Lung này, tuy rằng không có thân thế hiển hách,

nhưng mà ánh mắt nàng đầy khí khái anh hùng, với lại từ trong cơ thể

phát ra dũng khí và ngạo khí, thật sự là hiếm có,so với thiên kim danh

môn, tiểu thư quan gia thì còn thiếu.Nếu cho hoàng thượng lấy một người

giống mình sống cả đời, không bằng để cho hắn lấy một nữ tử bình dân làm vợ vậy thì thú vị hơn.”.

“A! Nhớ năm đó Công Tôn Uý ở trên giang hồ nổi tiếng là nhân vật anh

hùng, từ khi cưới vợ liền thoái ẩn giang hồ, an phận ở nơi sơn dã làm

thợ săn, trong lúc vô tình lại cứu tiên đế một mạng, hai người tâm đầu ý hợp, nên mới kết làm huynh đệ gắn bó keo sơn, tiên đế ở dân gian có

thể kết giao một người bạn tốt như vậy, trong lòng đương nhiên vui mừng, còn hay cải trang ra cung, hai người trắng đêm nâng cốc chúc mừng,

chẳng qua là vạn vạn không nghĩ tới……”.

Hoàng thái hậu nghĩ tới lúc trước –.

Cỗ kiệu đến một gian nhà bình thường,phòng xá đơn sơ…

“Chính là nơi này sao?” Bà nhìn quanh mảnh đất cằn cổi, trong mắt có thương tiếc và áy náy.

Tùy tùng đẩy cửa nhỏ ra, tiện thể thối lui một bên, để cho nàng có thể đi lại.

Bà thở dài một hơi:“Đi xem có người nào ở đây không.”.

“Dạ.” Nhận được mệnh lệnh, tùy tùng giơ tay gõ lên ván cửa hai cái,

trong chốc lát, nghe được bên trong vang lên tiếng bước chân.

“Ai!” một tiếng,cánh cụa không bền chắc lắm bị mở ra .

Khương Thị bị người trước mắt làm giật mình,theo bản năng rút lui hai bước, dùng âm điệu mang theo sợ hãi hỏi:“Ngươi, các ngươi…… Các ngươi

muốn làm gì?”.

“Công Tôn phu nhân,bà không phải sợ, chúng tôi sẽ không thương tổn

bà.” Phu nhân dường như biết nàng sợ hãi, tiến lên từng bước trấn an.

Khương Thị nghe thấy người tới nói thẳng ra tên dòng họ trượng phu

mình, sắc mặt càng trắng. Đã qua năm năm mai danh ẩn tích, đột nhiên

xuất hiện một đám người xa lạ đến, nhất thời nàng cảm thấy chuyện lo

lắng nhất đã xảy ra.

“Nàng…… Nàng tại sao biết ta……”.

Nàng bảo tùy tùng phía sau lui vài thước,để Khương Thị giảm bớt sợ hãi, để cho nàng tiện nói chuyện.

“Công Tôn phu nhân, bà đã quên ta sao?”.

“Nàng…… Nàng……” Khương Thị nghe nàng vừa như vậy, mới cẩn thận nhìn

nàng, đồng thời cũng khoét lại chỗ sâu nhất trong đầu,bởi vì cuộc sống

khốn đốn mà hai mắt vô thần phút chốc trợn lên.“Nàng là…… Hoàng hậu

nương nương!” Năm đó hai người từng gặp mặt một lần.

Nàng nhẹ nhàng cười nhẹ,“Nàng rốt cục nghĩ tới, bất quá, hiện tại

thái tử làm hoàng đế, ai gia đã không còn là hoàng hậu nương nương .”.

Vẻ mặt Khương Thị sợ hãi cả kinh, run rẩy quỳ xuống lạy, cung kính

nói:“Dân, dân phụ tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế thiên tuế ngàn

thiên tuế.”.

“Mau mau đứng lên.” Hoàng thái hậu vội vàng khom người nâng Khương

Thị dậy.“Công Tôn phu nhân, hôm nay ta chỉ là tới bái phỏng lão bằng

hữu, không phải ở trong cung, cũng đừng hành đại lễ . Đến, chúng ta tiếp tục bàn chuyện”.

“Dạ, xem ra dân phụ đều đã quên,mời Thái Hậu vào đây ngồi.” Khương

Thị mau mau mời khách quý vào cửa, vội vàng rót một chén nước, nở ra nụ

cười có chút xấu hổ nói:“Trong nhà không có gì để chiêu đãi , chỉ có

nước sôi mà thôi……”.

Hoàng thái hậu tươi cười chân thành nhận lấy chén nước,“Ta chính cảm thấy khát nước! Có nước uống thật sự là quá tốt.”.

Khương Thị nghe vậy, không ngừng mang nước trong ấm đi ra, đồng thời cũng chia cho những người khác.

“Tất cả các ngươi đều ra bên ngoài chờ, ta và Công Tôn phu nhân muốn

một mình tâm sự.” Hoàng thái hậu đợi bọn hắn dùng nước xong, mới cố ý

kêu bọn họ rời khỏi.

Khương Thị nhìn hoàng thái hậu thận trọng có chút khó hiểu, bất quá vẫn yên lặng chờ nàng mở miệng.

“Ngươi cũng đừng đứng im đó,cũng nên ngồi xuống,tránh cho ta đầu nâng quá cao .” Hoàng thái hậu cũng muốn nàng ngồi xuống.

Khương Thị khiếp sợ nói:“Dân phụ không dám.”.

“Ngươi không ngồi, vậy thì ta cũng đứng .” Nói vừa xong, hoàng thái hậu liền làm bộ đứng dậy.

Khương Thị nào dám để cho hoàng thái hậu đứng nói chuyện, đành phải nghe lời làm theo, trong lòng cảm thấy bất an.

Hoàng thái hậu chăm chú nhìn khuôn mặt Khương Thị nhiều lần trải qua