The Soda Pop
Nguyệt Tà Bích Sa Song

Nguyệt Tà Bích Sa Song

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322172

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

n.” Chợt nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, nghe lão Ngưu nói buổi sáng có người đến cửa, chỉ nói muốn gặp đại ca, lại không nói lý do, lão Ngưu cho đuổi rồi.”

Nam Cung Nhược Hư ngạc nhiên: “Là ai? Sao lại không báo ta?”

“Đại khái lão Ngưu tưởng là đùa giỡn, nếu không gọi lão tới hỏi một chút.” Thấy đại ca sốt ruột, Nam Cung Lễ Bình vội hỏi, một bên phân phó hạ nhân gọi Ngưu tổng quản.

“Đại ca!” Nam Cung Lễ Bình thử hỏi, “Có phải huynh chờ ai?”

Là nàng sao?

Mình chờ nàng sao?

Nam Cung Nhược Hư ngẩn ra, thất thần trong nháy mắt… Người kia thường lui tới vào buổi tối, Ninh Vọng Thư, nàng thậm chí không tạm biệt hắn. Từ đêm đó đã qua mười bốn ngày, nàng vẫn chưa xuất hiện. Hắn có chút buồn bã nhìn bóng trúc sặc sỡ, đêm đó không ngờ hắn lại có thể an tâm ngủ, ngay cả về Mặc Cách cư khi nào cũng không biết.

Nam Cung Lễ Bình thấy ca ca một mạch xuất thần, lòng nghi ngờ, đại ca ở trong Mặc Cách cư, đừng nói xuất phủ, ra Mặc Cách cư cũng cực ít; bình thường trừ khi gặp chưởng quầy ngân hàng tư nhân quan trọng cũng không ra ngoài, người ngoài cũng ít biết hắn. Đang định hỏi lại, đã thấy bóng Ngưu tổng quản xuất hiện trên đường mòn.

Mặc dù đã vào thu, Ngưu tổng quản chạy vội tới, trên chóp mũi thấm ra vài giọt mồ hôi. “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tìm lão có việc sao?” Hắn khoanh tay đứng, cung kính nói.

“À, đại ca muốn hỏi một chút, buổi sáng là ai tìm huynh ấy vậy? Sao lão cho đuổi rồi?” Nam Cung Lễ Bình hỏi.

“Là một gã sai vặt, cầm thiệp mời của Lâm gia, có việc muốn cầu kiến đại thiếu gia, nói tên họ, còn nói đại thiếu gia là thân thích xa của chúng ta. Lão thấy hắn nói đầu voi đuôi chuột, sợ quấy rầy đại thiếu gia, liền đuổi rồi.”

“Lâm gia?” Nam Cung Lễ Bình kỳ quái nói, “Người Lâm gia sao lại chạy tới tìm huynh? Sao bọn họ quen được huynh?”

Nam Cung Nhược Hư cười nhẹ, trong lòng đã hiểu được. Ngày ấy thuận miệng nói dối, không nghĩ vị Lâm đại thiếu gia kia thật sự đi tìm hắn.

Hắn hơi trầm ngâm, “Lão Ngưu, về sau nếu có người tìm, liền mang tới gặp ta. Bất luận là ai, không cần cố kỵ.”

“Vâng, đại thiếu gia.” Tuy rằng kỳ quái, Ngưu tổng quản vẫn vội vàng đáp.

Nam Cung Lễ Bình nhìn ca ca, cố gắng nhìn từ khuôn mặt bình tĩnh vô ba của hắn nhìn ra chút manh mối.




Chương 6

Khách sạn Minh Tuyền nằm phía tây thành Cô Tô, khách sạn không lớn, nhưng có nhiều món ngon nổi tiếng. Gần đến giờ cơm chiều, mùi thơm bay ra từ phòng bếp, làm người xốn xao.

Trên lầu, trong phòng chữ thiên thứ hai, Ninh Vọng Thư mở to mắt, miễn cưỡng lật mình. Chỗ bị thương còn ẩn ẩn đau, nàng nhăn mặt nhíu mày, cố gắng cử động, nửa ngồi xuống, xem xét miệng vết thương. Tuy rằng đã dùng kim sang dược đặc chế, miệng vết thương sâu ba tấc vẫn khép lại rất chậm, nàng thở dài, âm thầm ảo não, đêm qua thật lỗ mãng.

Xem ra người thủ lăng trong truyền thuyết có tồn tại, thân thủ thật sự rất cao. Cho dù mình mang theo đao, phần thắng cũng không lớn. Huống chi đêm qua chỉ gặp một người, nếu có người đến giúp, sợ là không thể toàn thân trở ra.

Đổi dược, băng bó miệng vết thương cho tốt, nàng mặc áo ngoài, ngửi ngửi mùi, xuống lầu dùng cơm.

Tùy ý gọi một tô canh, nàng ngủ mờ mịt một ngày, bụng đã sớm đói, ăn cơm cũng không lưu ý người ra vào. Cách nàng vài bàn có một người cứ nhìn nàng chằm chằm, người nọ là Thành Tư Nguy.

Từ ngày từ biệt trên hồ, Ngu Thanh trở về liền lệnh bọn họ tìm chỗ ở của Ninh Vọng Thư, liên tục mấy ngày đều tìm không ra, không nghĩ tới hôm nay lại không tốn chút công phu. Thành Tư Nguy thấp giọng ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh nhanh chóng trở về báo Ngu Thanh, còn mình ở lại khách sạn theo dõi nàng.

Ăn một chén cơm, uống xong nửa bát canh chân giò, Ninh Vọng Thư mới cảm thấy hơi no, nên ăn cơm chậm lại. Nàng gọi tiểu nhị mang thêm chén cơm, lại thêm nửa bát canh, mới từ từ thưởng thức.

Đúng lúc đó, một bóng người che ở trước mắt, Ninh Vọng Thư vừa ngẩng đầu liền thấy Ngu Thanh đang đứng trước mặt mình, phía sau nàng còn có vài người.

“Ninh cô nương, tìm cô thật khó đấy!” Ngu Thanh ngồi xuống đối diện nàng, không chút khách khí nói.

Ninh Vọng Thư buông đũa, bất đắc dĩ nói: “Có việc gì sao?”

“Cô có biết ta tìm cô bao lâu không hả?” Ngữ khí của vị đại tiểu thư này rất không tốt, khí thế bức người, cứ như cho rằng đều là lỗi của Ninh Vọng Thư.

“Ngu cô nương tìm ta có việc?” Ninh Vọng Thư kiên nhẫn hỏi lại một lần.

“Cô…” Ngu Thanh gần như cắn răng, “Cô cũng là người Phi Long môn, vậy có biết Lí Hủ?”

Ninh Vọng Thư bình tĩnh gật đầu, trong lòng lại thầm kêu không tốt, Lí Hủ là lục sư đệ của nàng, không biết gây họa gì ở ngoài rồi.

“Hắn đánh cắp túi vàng hình chiếc lá của ta.” Ngu Thanh trầm giọng nói.

“Sao cô biết là hắn đánh cắp?”

“Bởi vì… bởi vì hắn bị ta bắt.”

Ninh Vọng Thư mạc danh kỳ diệu nói: “Bắt được hắn rồi, vậy cô tìm ta làm gì?”

Ngu Thanh cả giận nói: “Hắn lại chạy!”

“À.” Ninh Vọng Thư thật sự rất muốn cười, lại ngại bộ dáng vị đại tiểu thư trước mặt, không thể không cố nén, “Đó là vật yêu thích của Ngu cô nương, ngày sau nếu ta gặp hắn, tự nhiên sẽ khuyên hắn đem vàng trả lại.”

“Cô…” Ngu Than